TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 151

khi các giáo viên khác liên hiệp lại đòi chính phủ trả lương thì trong bụng
ông ta thầm cho rằng: như thế là không suy nghĩ chín chắn lại sinh chuyện
kêu ca. Đến khi nghe bạn đồng liêu chê cười bọn nhà giáo quá, lúc đó ông
ta mới hơi bực dọc một chút. Sau nghĩ lại, ông ta cho rằng mình bực dọc là
bởi vì chính phủ thiếu tiền của mình, chứ như các ông quan kia, họ không
đi dạy thì thôi, họ vẫn thanh thản như thường.

-----

(1) Tổng trưởng cũng như Bộ trưởng.

Tuy chính phủ thiếu tiền của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ gia

nhập đoàn thể các nhà giáo cả. Có điều, người ta quyết nghị bãi khóa thì
ông ta cũng không lên lớp. Chính phủ nói: "Có lên lớp dạy mới phát lương"
thì ông ta mới hơi giận, thấy chúng nó như là đưa quả cây ra mà nhử khỉ.
Một nhà "giáo dục" lớn phát biểu ý kiến: "Nhà giáo mà tay xách cặp, tay
ngửa đòi tiền thì chẳng lấy gì làm cao thượng!!!". Nhưng về nhà, ông ta
mới thực chính thức càu nhàu với vợ. Buổi cơm chiều hôm nghe cái thuyết
"không cao thượng đó", ông ta nhìn mâm cơm nói:

- Này! Làm sao chỉ có hai món thế này thôi à?

Vợ chồng ông ta không phải là người tân học, bà Xước không có biệt

hiệu, học danh nào cả, nên không có cái tên nào để xưng hô với nhau; theo
lệ cũ thì cũng có thể gọi là "mình", nhưng ông ta lại không muốn thủ cựu
quá, do đó mới phát minh ra chữ "này" để gọi vợ. Còn bà Xước thì "này"
cũng không "này" nữa, chỉ nhìn vào mặt chồng mà nói; theo thói quen, như
thế ông ta biết là nói với ông ta.

- Nhưng tháng trước chỉ lĩnh được có hơn một phần mười. Hết sạch

rồi! Gạo ngày hôm qua, nói khó nói dễ mãi mới mua chịu được đấy!

Bà Xước đứng cạnh bàn, nhìn vào mặt ông chồng mà nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.