TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 163

chú thỏ con trắng như tuyết đâu cả, đến cái chú thỏ em mới thập thò ra khỏi
cửa hang kia cũng không thấy nốt.

Vừa giận, vừa thất vọng, vừa buồn rầu, bà ta không thể nào không đào

nốt cái hang mới ở xó tường xem ra làm sao. Mới đụng tới thì đôi thỏ lớn
đã nhảy ra. Bà ta cho là chúng nó rời chỗ sang đây, mừng lắm, nhưng vẫn
đào. Đào đến tận cùng thì lại thấy một đống cỏ và ít lông lót thành ổ, có
bảy con thỏ bé tí tẹo, đỏ hỏn, đang nằm ngủ. Nhìn kỹ, chưa con nào mở
mắt cả.

Bây giờ thì rõ ràng lắm rồi. Điều bà Ba dự đoán quả không sai. Để đề

phòng nguy hiểm, bà ta đem cả bảy con thỏ con bỏ vào cái hòm gỗ, khiêng
vào buồng bà ta nằm, ấn cả con mẹ vào đấy nốt, bắt buộc phải cho bú.

Từ đấy, bà Ba không những ghét con mèo đen đến thậm tệ, mà còn

trách cả con thỏ mẹ không biết đường. Nghe bà ta nói thì trước khi hai con
thỏ kia bị hại, đã có nhiều con khác chết rồi, bởi vì không thể nào một lúc
mà lại chỉ được hai con thôi, chẳng qua là không cho bú đều, thành ra con
nào không tranh bú được là nghẻo. Điều đó có lẽ là đúng. Trong bảy con
thỏ này, cũng có hai con rất gầy.Vì vậy hễ rảnh việc là bà ta lại tóm lấy con
thỏ mẹ, rồi lần lượt bắt từng con thỏ con đặt vào bụng, cho bú đều, không
để cho con no con đói nữa.

Mẹ tôi bảo với tôi rằng cách nuôi thỏ như thế diệu vợi quá, đến nghe

nói cũng chưa từng nghe ai nói bao giờ, e có thể chép vào cuốn Vô song
phả (1)được.

-----

(1) Vô song phả là một cuốn sách đời nhà Thanh gồm 40 bức ảnh của

danh nhân Trung Quốc từ Hán đến Tống, mỗi bức ảnh có kèm theo một bài
thơ. Về sau Vô song phả trở thành một thành ngữ có nghĩa là độc nhất vô
nhị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.