TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 177

Rồi anh ta đi đi lại lại, sờ nắn một lúc, đứng thẳng dậy, nói:

- Trộm của nhà tớ thôi. Đậu nhà tớ to hơn nhiều.

- Ừ.

Ai nấy chạy lại ruộng nhà Phát, hái mỗi người một ôm lớn, quăng vào

thuyền, Song Hỷ bàn, nếu lấy trộm của nhà Phát nữa, mẹ anh biết sẽ khóc
và chửi chết, nên chúng tôi lại sang ruộng nhà ông Sáu Mốt trộm một ôm
nữa.

Mấy anh lớn chèo thuyền cho đi chầm chậm. Mấy anh nữa lại đằng lái

nhen lửa; còn mấy đứa nhỏ chúng tôi thì bóc đậu. Một lát đậu chín. Chúng
tôi để mặc cho thuyền trôi, xúm nhau lại, lấy tay bốc ăn. Ăn xong lại chèo.
Nồi niêu rửa sạch, vỏ đậu ném xuống sông, chẳng còn tang tích gì nữa.
Song Hỷ lo rằng lấy củi muối trong thuyền ông Tám, ông ta tinh lắm, thế
nào ông ta cũng biết, sẽ mắng cho mà xem. Nhưng bàn tán một hồi, chúng
tôi cho là không sợ. Ông ta có mắng thì sẽ đòi ông ta trả lại nhánh bách khô
năm ngoái ông ta nhặt ở trên bờ sông, và gặp đâu thì cứ gọi là "ông Tám
sẹo".

Song Hỷ đứng đầu mũi, bỗng nói to:

- Về đây cả rồi ạ! Chẳng chuyện gì xảy ra hết. Cháu đã bảo đảm mà!

Tôi nhìn về phía mũi thuyền. Đằng trước đã là cầu Bình Kiều rồi. Có

một người đứng ở trên cầu. Chính là mẹ tôi. Song Hỷ nói là nói với mẹ tôi.
Tôi chui ra ngoài khoang thuyền. Thuyền vào dưới gậm cầu, đỗ lại. Chúng
tôi rộn rịp nhảy lên bờ. Mẹ tôi hơi giận, nói là đã quá canh ba rồi, sao về
khuya thế, nhưng rồi cũng vui lên. Mẹ tôi cười và bảo tất cả về nhà ăn cơm
rang.

Mọi người trả lời là ăn lót lòng rồi, bây giờ buồn ngủ lắm, được ngủ là

thích nhất. Thế là ai về nhà nấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.