TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 196

- Thím Lâm! Thím cứ để đấy. Tôi đi lấy cho.

Thím quanh đi quẩn lại, chẳng có việc gì làm, đành bỏ đi xuống nhà

dưới, không hiểu ra làm sao cả. Cả ngày hôm đó, các việc thím có thể làm
được là ngồi đun bếp.

Người Lỗ Trấn vẫn gọi là thím Tường Lâm, nhưng giọng điệu thì khác

trước nhiều lắm. Họ vẫn chuyện trò với thím, nhưng nhạt nhẽo hơn xưa.
Thím không hề để ý đến, mắt cứ đăm đăm nhìn thẳng, kể cho mọi người
nghe câu chuyện mà thím không khi nào quên.

- Tôi thật là ngu đần quá! Tôi cứ tưởng là chỉ có mùa tuyết xuống,

trong rừng không có gì ăn, thì thú dữ mới mò về làng. Chứ biết đâu sang
xuân rồi mà nó cũng mò về. Hôm đó, bừng sáng tôi đã dậy, ra mở cửa, lấy
cái giỏ con, xúc một giỏ đậu, bảo thằng Mao nhà tôi đã ngồi ở bậc cửa mà
bóc đi. Cháu nó bảo dễ lắm, tôi bảo gì làm nấy. Thế là cháu ra ngồi đó. Tôi
thì ở đằng sau nhà chẻ củi, vo gạo, cho gạo và nồi xong, định đi luộc đậu.
Gọi "Mao ơi!", không thấy chưa. Chạy ra xem thì thấy đậu vung vãi ra cả
đất, mà chẳng thấy thằng Mao nhà tôi đâu cả. Nóng ruột quá, tôi nhờ người
đi tìm. Mãi đến chiều, mấy người vào núi thì tìm thấy một chiếc giầy của
cháu mắc vào bụi gai. Ai cũng nói: "Thôi hỏng rồi! Chắc là bị sói tha mất
rồi cũng nên". Đi vào nữa, quả nhiên thấy cháu nằm trong một đống cỏ,
ruột gan bị moi ăn hết. Trông mà thương quá, cháu còn nắm chặt cái giỏ
đậu trong tay...

Thế là nước mắt ròng ròng, thím khóc nức nở.

Câu chuyện ấy thế mà lại có hiệu nghiệm. Bọn đàn ông nghe kể đến

đó thường thường là thôi không cười nữa, tiu nghỉu bỏ đi. Còn đàn bà con
gái thì không những có vẻ tha thứ cho thím về chỗ thím bước đi bước nữa,
mà cũng bỏ ngay cái bộ khinh bỉ lúc đầu, lại còn khóc theo thím nữa là
khác. Có mấy bà cụ không đứng đấy nghe thím kể, thì cố đi tìm, nài thím
kể lại câu chuyện bi thảm đó cho nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.