TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 198

ai cũng biết tính thím như thế rồi, hễ có đứa trẻ nào đứng đấy là người ta
hỏi thím trước, nửa đùa nửa thật:

- Thím Lâm! Thằng Mao nhà thím còn sống chắc cũng bằng chừng

này chứ gì?

Vị tất thím đã biết rằng câu chuyện thương tâm của thím, người ta

thưởng thức bao nhiêu lâu nay, bây giờ đã như cái bã, nhai đi nhai lại mãi,
chán lắm rồi, phải nhổ đi. Nhưng nhìn nụ cười của họ, thím hình như cũng
thấy được đó là một nụ cười vừa lạnh lùng, vừa chế giễu, thôi thì mình
cũng chẳng cần kể chuyện nữa làm chi. Rồi thím chỉ lườm họ một cái, chứ
cũng không mở miệng đối đáp một lời.

Lỗ Trấn, bao giờ cũng cứ từ hai mươi tháng chạp trở đi là người ta rộn

rịp sửa soạn ăn Tết. Nhà chú Tư Tết năm nay phải mướn thêm một người ở
trai nữa mà vẫn không hết việc, nên lại phải gọi u Liễu đến làm giúp, giết
gà, làm ngỗng. Nhưng u Liễn lại theo đạo Phật, ăn chay, không sát sinh, chỉ
chịu rửa bát đĩa cho thôi. Thím Tường Lâm thì ngoài việc đun bếp, chẳng
còn việc gì khác, thành ra rỗi rãi, chỉ ngồi nhìn u Liễu làm. Tuyết lấm tấm
rơi.

- Ừ, tôi là thật là ngu đần...

Thím Tường Lâm nhìn trời, thở dài, như nói một mình. U Liễu vẻ sốt

ruột nhìn vào mặt thím, nói:

- Thím Lâm, thím lại kể chuyện ấy đấy à? Tôi hỏi thím nhé! Chứ cái

sẹo ở trán thím, có phải là hồi đó thím đập đầu vào hương án mà thành ra
như thế phải không?

Thím trả lời ấp úng:

- Ờ...ờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.