TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 328

thường lệ, tôi uể oải về nhà. Nhìn thấy cổng đã lại buồn thiu, bước càng
chậm. Nhưng cuối cùng rồi cũng đi vào. Không có đèn đóm gì cả. Tôi sờ
được bao diêm đánh lên thì thấy nhà vắng tanh vắng ngắt.

Đang sửng sốt thì bà chủ nhà đứng ngoài cửa sổ gọi tôi ra.

- Hôm nay ông thân sinh chị ấy đến đây đưa chị ấy về quê rồi.

Bà ta chỉ nói vỏn vẹn có thế.

Hình như đó lại là một việc tôi không ngờ trước nên tôi có cảm tưởng

như bị ai đánh vào gáy. Tôi đứng thừ ra, không nói được nửa lời.

Một lát sau, tôi mới hỏi được một câu:

- Nhà tôi về rồi sao?

- Vâng, chị ấy về rồi.

- Thế nhà tôi... nhà tôi có dặn gì không?

- Chị ấy chẳng nói gì hết. Chị dặn khi nào ông về thì nhờ nói lại với

ông là chị ấy đã về quê, thế thôi.

Tôi không tin. Nhưng sao nhà lại vắng tanh vắng ngắt đi như thế này!

Tôi nhìn khắp xung quanh, tìm Tử Quân. Chỉ thấy mấy cái bàn ghế cũ nát,
ảm đạm và cũng đơn sơ lắm, không thể che giấu được một người nào hay
một vật gì. Tôi xoay ra nghĩ thử đi tìm bức thư hay mảnh giấy nào nàng có
thể để lại chăng. Cũng không có. Chỉ có muối, ớt khô, bột mì, nửa bắp cải
để dồn vào một chỗ, bên cạnh còn mấy chục đồng xu. Đó là tất cả những
cái nuôi sống chúng tôi, bây giờ nàng trịnh trọng để lại cho một mình tôi,
và không nói ra nhưng có ý bảo tôi là sẽ nhờ vào đó mà cầm giữ sự sống
cho được lâu dài hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.