TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 331

Chừng vì quần áo tôi lùi xùi quá nên vừa bước chân vào cửa thì anh

gác cổng đã trợn trắng con mắt lên mà nhìn.

Nói khó dễ mãi mới vào gặp được. Ông ta còn nhận ra tôi, có điều

lạnh nhạt lắm. Chuyện của chúng tôi, ông ta biết cả. Sau khi nghe tôi nói là
nhờ tìm cho tôi một việc ở một nơi nào khác cũng được, ông ta nói vẻ thờ
ơ:

- Tất nhiên anh không thể ở đây được nữa. Nhưng đi đâu bây giờ?

Khó khăn lắm. À,... gì đây! ... Cứ gọi là bạn đi... người bạn của anh, cô Tử
Quân ấy mà? Chết rồi, anh biết rồi chứ!

Tôi sửng sốt không nói lên lời, mãi mới hỏi được một câu:

- Thật không ạ?

- Ha, ha. Tất nhiên là thật rồi. Chú Vương Thăng ở nhà đây là người

làng cô ta.

- Nhưng mà không biết chết như thế nào?

- Ai biết được. Chỉ biết chết rồi, thế thôi.

Tôi không nhớ rõ tôi dã từ giã ông ta như thế nào để lui về nhà trọ

nữa. Tôi biết ông ta không nói dối, và như thế là Tử Quân sẽ không bao giờ
trở lại đây như thể năm ngoái. Nàng tuy muốn mang cái gánh hư không
nặng trĩu trên vai mà bước đi trong cái gọi là con đường đời, trước sự uy
nghiêm của ông bố và sự khinh bỉ lạnh lùng của người xung quanh, nhưng
cũng không thể được. Số phận nàng đã định cho nàng phải chết trong cái
cõi người không có tình yêu - tức là cái sự thật tôi đã nói cho nàng rõ.

Tất nhiên tôi không thể ở lại đây được nữa. Nhưng "đi đâu bây giờ?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.