Câu chuyện dần dà từ chốn khuê phòng vào đến chốn khuê các. Số là
trong lúc đắc ý, thím Bẩy Trâu đã đem chiếc quần lụa trình lên Cụ Cố bà họ
Triệu xem qua. Cụ Cố bà lại nói lại với Cụ Cố ông và cứ khen lấy khen để.
Ngay tối hôm ấy, ngồi trước mâm cơm, Cụ Cố ông đưa chuyện đó ra thảo
luận cùng cậu Tú, rồi cho rằng: cái thằng AQ này nhất định là có những sự
tình khả nghi, chúng ta cửa ngõ cũng nên cẩn thận một tí... Nhưng chả biết
nó còn có gì mua được hay không? Có lẽ cũng còn có thứ tốt đấy. Phần thì
hiện nay Cụ Cố bà còn cần một cái áo gi lê thứ tốt nhưng phải cho rẻ. (5)
-----
(5) Một mặt thì sợ, nhưng một mặt hám của rẻ. Đó là tâm lý bọn địa
chủ.
Cuộc hội nghị gia tộc họ Triệu quyết định sẽ nhờ thím Bẩy Trâu lập
tức đi tìm AQ cho được. Do đó, mới có ngoại lệ thứ ba này nữa: tối hôm ấy
được phép chong đèn chờ AQ đến.
Đĩa dầu vơi mãi, vơi mãi... AQ vẫn chưa đến. Cả nhà họ Triệu lại đều
đã sốt ruột, ngáp lên ngáp xuống. Kẻ thì trách AQ hững hờ, người thì oán
thím Bảy chậm chạp.
Cụ Cố bà những ngại rằng câu chuyện dạo mùa xuân độ nọ có lẽ làm
cho AQ sợ phạm vào một điều khoản trọng yếu tờ cam đoan mà không dám
đến chăng... Nhưng Cụ Cố ông bảo: không ngại gì, vì chính "ta" truyền gọi
nó kia mà! Thì ra Cụ Cố ông là người cao kiến có khác! Quả nhiên, một lát
sau, AQ cùng thím Bẩy Trâu đã ở ngoài cửa bước vào. Thím Bẩy thở hồng
hộc, chân bước miệng nói:
- Chú ấy cứ chối đây đẩy một không có, hai không có. Con thì con
nói: Không biết! Chú ấy cứ đến mà bẩm với hai cụ. Chú ấy còn nói... Con
thì con nói...