qua phòng bên cạnh, ở đó cháu sẽ tìm thấy một bữa ăn đã được chuẩn bị.
Những người trẻ tuổi ngày nay, ta nghe nói, cần được tẩm bổ liên tục. Thật
lạ! Vì họ đã quên hết mọi cung cách của một phu nhân như ta biết họ, và
không bao giờ ở yên được một lúc. Thật lạ! Với tất cả những thứ máy móc
mà ta nghe nói, sự bất mãn, sự dốt nát và điên rồ, tiếng ồn, sự lo âu và bối
rối. Vào thời ta còn trẻ người nghèo là người nghèo và người thấp kém là
người thấp kém, bé con ạ; và biết vị trí của họ. Vào thời ta còn trẻ ta
thường ngồi suốt nhiều giờ chăm chú thêu một mẩu vải. Nhưng thôi, ta
không mời cháu tới đây thăm một bà già để chỉ nghe những lời rao giảng.
Khi đã ăn uống tươi tỉnh, cháu hãy đi xem qua ngôi nhà. Đi tới bất cứ nơi
nào cháu muốn; nhìn kỹ xung quanh, sẽ không có ai làm phiền cháu. Và
sau khoảng một giờ hãy quay lại đây với ta. Dạo này ta hay ngủ một chút
vào buổi chiều. Ta sẽ sẵn sàng gặp cháu vào lúc đó…”
Với một sự nhẹ nhõm không thể tả, Alice rời khỏi ghế. Cô khẽ nhún gối
chào thân hình bé nhỏ bất động ở đằng xa một lần nữa rồi bước qua cánh
cửa gỗ sồi màu sẫm.
Cô nhận ra ngay mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hình lục giác,
tường ốp ván gỗ sồi loại đen nhất. Một ngọn chúc đài bằng đồng treo trên
trần nhà tối, và ở bên ngoài những tấm kính cô có thể nhìn thấy những thân
cây cổ thụ to lớn trong vườn. Cô thấy mất tinh thần khi người hầu đã đi
cùng người quản gia vào phòng của bà cụ đang đứng ở sau lưng cái ghế
cạnh bàn. Chưa bao giờ Alice cho rằng việc những người hầu đàn ông, có
lẽ ngoại trừ những người làm vườn, để những bộ râu bạc dài là đúng đắn.
Nhưng ông ta đã đứng đó, với đôi mắt mờ lén lút. Alice phải quay lưng lại
ông ta để ngồi vào bàn. Cô ăn trái cây, bánh mì, bánh ngọt và những thứ
kẹo mứt mà ông ta đặt trong những cái dĩa bạc nặng nề và nhấp nhám món
nước quả. Nhưng đó là một bữa ăn vội vã, đầy lo âu và cô không cảm thấy
chút mùi vị ngon lành nào ở những thứ cô đã ăn.
Ngay sau khi xong bữa ăn, người hầu mở cửa cho cô, và cô bắt đầu hành
trình khám phá ngôi nhà rộng lớn đìu hiu. Như thể chỉ có chính cái bóng
của cô là người bạn đồng hành duy nhất. Chưa bao giờ sự cô độc lại đè