TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 217

Ký tên: Kenny Tòng

Xem thêm các truyện khác của Võ Tòng tại:https://

hoặchttps://vno.mobi/truyen-cuoi-trao-phung/

Bạn có thể đọc bài này trên báo ngoisao theo link:

http://ngoisao.net/.../hai-huoc-thu-gui-bo-cua-du-hoc-sinh-my...

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~

CHIẾC QUẠT SƯỞI

Sáng hôm đó trời lạnh quá, tôi ngồi ở bàn làm việc của công ty mà

chân tay cứ tê cóng. Rồi chợt nhớ ra là phòng tôi có chiếc quạt sưởi. Chả là
mùa đông năm ngoái hay năm kia gì đó, nhiệt độ xuống rất thấp, lạnh chưa
từng thấy, nên các sếp Tổng mới quyết định trang bị cho mỗi phòng một
chiếc. Dùng được vài hôm thì thời tiết ấm lên, quạt sưởi lại xếp vào một xó.
Năm trước mùa đông không lạnh lắm, nên chẳng ai ngó ngàng tới nó, chỉ
đến sáng hôm ấy, lúc chân tay tê cóng, thì tôi mới nhớ.

Vậy là tôi lật đật chạy ra chỗ cái thùng cũ ở góc phòng - nơi cất những

thứ đồ linh tinh ít dùng tới của phòng, để lục tìm cái quạt. "Quái lạ! Đâu rồi
nhỉ? Rõ ràng là cái quạt đã được xếp gọn vào đây cơ mà!". Tôi vừa tự hỏi
vừa chăm chú quan sát thì thấy rằng: trong cái thùng - với rất nhiều thứ lỉnh
kỉnh chen chúc khá chật chội ấy, tự nhiên lại thừa ra một khoảng trống. Và
khi tất cả những thứ xung quanh đều bị bụi phủ một lớp dày đặc thì cái
khoảng trống đó lại rất sạch, như thể người ta vừa lấy đi một thứ gì đó đặt
bên trên nó. "Đúng rồi! Cái thứ bị lấy đi ấy chính là cái quạt sưởi! Mới lấy
thôi, bụi còn chưa kịp phủ lên cái khoảng không mà cái quạt vừa để lại".

Tôi trở về bàn và thấy rất khó chịu. Không hẳn vì cái cảm giác lạnh

cóng ở tay chân do không có quạt sưởi, mà còn bởi tôi rất ghét cái tính ăn
cắp vặt, tiểu nông, nhặt nhạnh đồ của phòng mang về làm của riêng. Tất
nhiên, dù đồ đạc trong phòng không phải là của tôi mà là của Tổng công ty

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.