TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 218

cấp cho, hỏng hay mất thì lại báo cáo lên trên, các sếp sẽ xem xét rồi cấp
lại. Nhưng không thể vì thế mà cứ cái gì của phòng hở ra là lại lén lút chôm
chỉa được. Đó là một tật rất xấu, nếu không chấn chỉnh thì dần dần nó sẽ
biến chúng ta thành những kẻ cơ hội, tắt mắt, tủn mủn, và bần tiện.

Tôi ngồi trầm tư, chau mày ngẫm ngợi, cố truy xem ai là thủ phạm khả

nghi nhất trong vụ này. Tôi phải tìm ra, và phải xử lý ngay, không thể để
cho cái tật xấu này tồn tại, lây lan và phát triển trong phòng tôi được. Sau
một hồi suy xét, tôi quyết định gọi cậu Sang vào. Bởi hôm trước, tôi nhớ,
khi cả phòng đã về hết thì một mình cậu Sang đột nhiên quay lại. Mọi
người hỏi quay lại làm gì thì cậu ta trả lời ấp úng bảo rằng quên điện thoại
ở bàn làm việc...

- Dạ! Anh gọi em ạ!... - Sang rụt rè đứng trước bàn tôi, và vẫn cái

giọng ấp úng.

- Cậu có biết tôi ghét nhất là tính tắt mắt, ăn cắp vặt hay không?

Nghe tới đây, mặt Sang chợt tái mét, giọng run run:

- Anh... anh đã biết rồi ạ?

- Phải! Bởi vậy, tốt nhất là cậu nên thú nhận đi!

- Em xin lỗi! Nhưng em làm vậy cũng một phần là muốn tốt cho

phòng ta thôi. Tại mọi người quá lợi dụng cái toa-loét chung của phòng...

- Cậu nói gì? Tôi không hiểu! Toa-loét là sao? Thế cậu đã lấy cái gì?

- Em lấy hai bịch giấy vệ sinh ạ! Tại em thấy cái toa-loét chỗ mình để

sẵn nhiều giấy vệ sinh quá, mọi người trong phòng biết thế nên toàn nhịn
và để dành lúc nào đến chỗ làm mới ỉa cho đỡ tốn giấy và tốn nước của nhà
họ. Em để ý thấy có nhiều chị vừa đến cơ quan, chưa ngồi vào bàn làm việc
thì đã vội vàng chui vào toa-loét để ỉa; buổi chiều, trước khi tan sở cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.