TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 474

người, đâu là ma-nơ-canh, chỉ thấy một cái bóng lù lù, đen đen, chăm chú
ngồi ở bàn làm việc.

Ở trong cảnh tù túng lâu ngày, nay được xổng ra, nên cả phòng ai cũng

chơi tẹt ga. Ngay cả mấy chị em, bình thường đi ăn chỉ uống cô-ca, nay
cũng mỗi người tu hết vài lon Halida, mặt mũi tưng bừng, hớn hở như hoa.
Xong, tất cả lại kéo nhau vào quán karaoke nhảy múa hát ca, rồi gọi thêm
mấy két bia 333, mấy thùng Vodka...

Chỉ đến khi cái giọng nơi cuống họng đã khàn, và cái hứng thú trong

lòng đã cạn thì chúng tôi mới nhìn đồng hồ và hốt hoảng: 7 giờ tối rồi! Vậy
là tất cả cuống cuồng trở lại cơ quan. Những phòng khác đã đóng cửa im
lìm, tắt điện tối om, riêng phòng tôi vẫn bật đèn sáng trưng, bên trong, mấy
con ma-nơ-canh vẫn chăm chỉ làm việc. Chúng tôi lập tức tắt máy tính, tắt
điện, khóa cửa rồi nhanh chóng chở mấy con ma-nơ-canh trả lại xưởng
may.

Sáng hôm sau, tất cả lại đi làm như bình thường. Và cũng khoảng 10

giờ, sếp đến cơ quan như bình thường. Nhưng có một điều không bình
thường, ấy là thay vì đi ngang qua hành lang, đánh mắt qua cửa kính như
mọi ngày, thì hôm nay, sếp lại mở cửa phòng rồi bước vào, giọng lạnh lùng:

- Các anh chị qua phòng tôi luôn đi, tôi có chuyện muốn nói!

Tất cả chúng tôi nhìn nhau mặt tái mét, cắt không còn giọt máu. "Làm

sao bây giờ? Hình như, sếp đã biết được cái trò tồi tệ ấy của bọn tôi rồi!
Nhưng thôi, chết thì cùng chết!". Nghĩ vậy nên cả phòng đồng lòng, nắm
tay nhau bước sang phòng sếp. Chúng tôi đứng thành hàng trước bàn sếp,
hai tay buông thõng, mặt cúi gằm, giống như những phạm nhân đang cúi
đầu nhận tội trước vành móng ngựa. Vì không nhìn mặt sếp nên tôi cũng
chẳng biết thái độ sếp ra sao, chỉ biết là cái giọng sếp vẫn lạnh lùng và đáng
sợ như thế:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.