TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 709

chả đủ ăn, lấy tiền đâu ra mà đi chơi thành phố? Nếu không nhờ cái bệnh
đái dầm này, chắc chắn đến lúc mắt nhắm tay xuôi, thành phố với tôi vẫn
mãi là một chốn xa xôi, diệu vời.

Tôi cứ nghĩ, người thành phố họ văn minh, sang trọng thế, thấy một

lão già quê mùa, ngờ nghệch như tôi, chắc họ sẽ coi thường và lạnh nhạt
lắm! Nhưng thực tế lại không phải vậy! Bằng chứng là dù không hề quen
biết, nhưng khi tôi vừa mới xuống xe khách thì đã có tới bốn năm anh
phóng xe máy đến hỏi han: "Cụ về đâu? Để con chở cho!". Tôi còn đang
ngỡ ngàng trước sự hiếu khách của các anh ấy thì lại thấy một vài chị khác
lao tới, dúi đồ ăn vào tận tay tôi: "Ăn ngô cụ ơi!", "Ăn bánh mì cụ ơi! Bánh
mì vừa ra lò, nóng hổi đây!".

Thế nhưng người thành phố cũng thay đổi thái độ nhanh lắm! Sau khi

tôi nói là tôi không có tiền, họ lập tức tản ra rồi nhìn tôi bằng ánh mắt
gườm gườm, cau có. Mà đúng là tôi không có tiền thật, số tiền tôi mang
theo người còn không biết có đủ để khám bệnh không, sao tôi dám đi xe
ôm, dám ăn cái gì vào mồm?

Hỏi thăm một hồi, rồi đi bộ rã rời, cuối cùng tôi cũng tới được bệnh

viện. Người ta chỉ tôi tới một cái phòng khám, nơi đã có sẵn rất nhiều
người đang chen chúc ngoài cửa chờ đợi. Tôi cũng chưa biết phải làm thủ
tục thế nào nên cứ nép vào bên góc ngơ ngác khá lâu. Đứng ngay cạnh tôi
là một cô gái khá xinh, khoảng 20 tuổi, còn rất trẻ, da dẻ nõn nà, ngực tròn
trịa, đẫy đà, mặt mũi nhìn có vẻ thật thà. Thấy thế, tôi ngập ngừng bắt
chuyện:

- Cháu cũng bị bệnh đái dầm à?

- Dạ không! Cháu bị đái tháo đường! Mà cụ lấy số chưa?

- Số gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.