TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 855

Với bao ngô trên vai, Huyền cất những bước đầu tiên của cuộc hành

trình vinh quang nhưng cũng đầy gian khổ, khó khăn và thiếu thốn. Con
đường nhỏ tưởng chừng đã thân thuộc như bàn tay với tuổi thơ ngày hai
buổi đến trường; với những lần đánh trận giả cùng lũ bạn, mồ hôi ròng ròng
ướt cả quần ngoài lẫn quần trong; cả những lần cởi truồng tắm mưa rồi về
nhà lại ngại ngùng chui vào buồng thay quần áo. Thân thuộc là thế đó,
nhưng sao hôm nay Huyền lại thấy một cảm giác rất lạ lẫm khi đi trên nó?
Cũng phải thôi, bởi nó đang đưa bước Huyền trở thành thần tượng, thành
tấm gương dám nghĩ dám làm của tuổi trẻ Việt Nam và thế giới.

Nắng đã lên hênh hếch trên ngọn xà cừ, một vài tia nắng khỏe mạnh

và giỏi len lỏi đã chui được qua những tán cây xanh mướt, dầy đặc để nhảy
múa và chơi đùa trên mặt đường gồ ghề, ngoằn nghèo. Trời ạ! Kế hoạch là
sẽ đi bộ hết 10 quận và 19 huyện thị, thế mà mới đi được có vài bước từ
nhà ra đây, Huyền đã thấy mỏi chân rồi, lại cả cái bao ngô trên vai nữa chứ.
Thôi, bắt xe bus đi cho nó nhanh. Xe bus cũng rẻ mà, với lại lúc viết sách
mình sẽ vẫn nói là mình đi bộ, có ai biết đâu mà sợ. Từ làng Huyền vào nội
thành thì chỉ có mỗi tuyến xe bus 115 chạy qua, 20 phút mới có một
chuyến, và xe lúc nào cũng đông. Hôm nay cũng thế, Huyền phải rất vất vả
mới cõng được bao ngô lên xe. Cảnh chen lấn, xô đẩy khiến Huyền xoay sở
rất khó khăn:

- Anh phụ xe ơi, cất hộ em cái bao ngô này vào cốp phát! Nhẹ tay anh

nhé, hàng dễ vỡ!

- Con điên, đây là xe bus, không phải taxi, ai cho mày mang hành lý

cồng kềnh lên xe?

Vậy là Huyền không còn cách nào khác phải vứt bao ngô xuống vệ

đường, mất toi nguồn lương thực dự trữ cho chuyến đi. Nhưng không sao,
đi đến đâu Huyền sẽ xin việc làm kiếm tiền mua đồ ăn tới đó, cứ sợ thì làm
sao mà đi được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.