Cảnh vò đầu bứt tai. Phù Vân lâu lâu lại có thể tiên đoán tương lai, nhưng
chẳng bao giờ rõ ràng. Mỗi lần y thấy trước tương lai sẽ như kẻ mất hồn,
lúc tỉnh lại thường chẳng nhớ mình nói gì.
Phù Vân xót xa nhìn cành lá bị cắt lìa rồi quay sang, hơi trầm giọng.
-Vậy, chuyện đó anh tính sao?
Cảnh nhìn ra xa, để mặc gió thổi bay tóc, như trêu ngươi cái đầu trọc lóc
của Phù Vân.
-Chẳng biết nữa. Nhưng tôi có cảm giác, nếu không vào cung, có thể
chẳng bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
-Lần thứ hai anh gặp lại Thiên Thiên chẳng phải cách hơn một năm sao,
sao mới từ Tết đến giờ đã chịu không nổi rồi.
-Vì tình cảm chẳng như lúc đầu nữa rồi.
Phù Vân ngưng trêu y, leo lên chỗ y đang ngồi rồi nằm xuống bên cạnh.
-Đời người khổ là do gánh vác quá nhiều.
-Nếu chẳng có những lời anh nói hôm ấy, tôi chẳng nghĩ nhiều làm gì.
-Có khi những lời tôi nói hôm ấy theo chiều hướng tốt thì sao?
-Không đâu...
Cảnh hơi bần thần nhớ lại nét mặt và giọng nói của Phù Vân ngày hôm
đó, có sự hoang mang và sợ hãi.
-Mặc dù tôi không hiểu lắm về tình cảm nam nữ, nhưng mà đơn giản lắm,
anh chỉ cần trả lời thôi, Thiên Thiên thực sự quan trọng không?
-Tất nhiên là quan trọng.