TUYỆT THẾ CHIÊU HOÀNG - Trang 130

-Ý của anh là trách tôi trời gần sáng rồi mới đến đúng không?

Y chỉ cười, chỉ cần nghe tiếng bước chân ấy cũng đủ biết là nàng đến.

-Ta treo chuông ở đó hai ngày rồi, nàng không thấy sao?

-Vậy là anh đã chờ ở đây hai đêm?

Nàng khẽ thấy gương mặt tái đi vì chịu lạnh cả đêm của y. Biết nàng xót

xa, y khẽ vỗ vỗ lên chiếc giỏ mây đặt cạnh.

-Nàng không cần lo, ta có đem theo áo choàng, rất ấm.

-Ai lo cho anh.

Nàng lạnh lùng nói, nhẹ như không. Y vẫn mỉm cười, những lúc nàng

lạnh lùng với y, y lại cảm thấy có cái gì nóng ấm trong ánh mắt nàng. Nàng
nói không lo, nàng vẫn nhìn xuống chiếc giỏ mây thật kĩ, cho đến khi thấy
được chiếc áo choàng, nàng mới đằng hắng quay đi.

Thiên Hinh cũng ngồi xuống thềm gỗ, cố tình giữ khoảng cách với y.

-Hai câu thơ đó rất hay.

Vừa nãy thật ra nàng đã tán thưởng trong lòng. Nếu lúc trước chưa biết y

là con nhà quan mà chỉ là chài lưới như y nói, nàng sẽ tán thưởng hơn nữa.

-Ta cũng chỉ là vô tình bật ra hai câu đó.

-Ám thôi tân phát bạch,

Tiệm cải cựu nhan hồng.

Bất giác niên hoa xúc,

Do tranh nghiệp quả hùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.