TUYỆT THẾ CHIÊU HOÀNG - Trang 131

Nàng ngửa cổ lên nhìn trăng, đọc thêm bốn câu nối vào.

Cảnh nhìn nàng, bốn câu đó có nghĩa

Ngầm giục mái tóc xanh điểm trắng,

Dần thay vẻ hồng của dung nhan xưa.

Chẳng biết tuổi xuân ngắn ngủi,

Còn tranh nghiệp quả còn mạnh hùng.

Hay! Nàng đúng là nữ nhân tài sắc vẹn toàn, xuất khẩu thành thơ. Y lại

lẩm nhẩm lại mấy câu của nàng, y đã thuộc rồi, sẽ không quên đâu. Ai ngờ
được bài thơ đối đáp vô tình giữa hai người lại trở thành một trong những
bài thơ được lưu danh sử sách trong 'Việt âm thi tập' sau này của vị vua trẻ
chứ.

-Nếu ta nhớ không lầm, nàng chỉ mới mười bảy.

Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, y nhớ chắc, vì nàng bằng tuổi y. Thiên

Hinh quay đầu nhìn Cảnh, trong đáy mắt có chút tội nghiệp.

-Thanh xuân cũng sẽ sớm tàn phai.

Cảnh ôm lấy hai vai nàng, quay nàng lại đối diện với mình.

-Thiên Thiên, nàng có nỗi khổ gì, có thể nói với ta không?

Nàng đã toan đáp là không thể. Nhưng Trần Cảnh đã nhẹ nhàng đẩy nàng

vào lòng y, dù cử chỉ y hết sức ôn tồn, nàng cũng không cách nào đẩy y ra,
chống lại y. Giờ đây áp mặt vào lồng ngực săn chắc của y, nàng thấy nóng
bừng hai má, tay chân đều trở nên yếu đuối.

Đã lâu rồi nàng không cảm nhận được sự ấm áp như bây giờ. Rất lâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.