Nhưng giờ phút này, nghe đến Trần Thủ Độ vô pháp vô thiên, ngang
nhiên sắp xếp Chính thủ bên cạnh Hoàng thượng mà không xin ý kiến, y
không nhịn nổi nữa.
-Trần Đại nhân, thứ cho tiểu quan mạo muội, người bố trí Chính thủ bên
cạnh Hoàng thượng, phải thông qua Nội vụ phủ, không thể tùy tiện như thế!
Trần Cảnh thấy Đàm Thu, trong lòng cũng day dứt vô cùng.
-Trước khi phong làm Chính thủ, ta cũng đã để Trần Cảnh làm cận vệ
một thời gian rồi, Nội vụ phủ cũng đã duyệt, chẳng lẽ ngươi không tin Trần
Thủ Độ ta?
Nàng lập tức rời mắt khỏi Trần Cảnh, hiên ngang đối đầu với Trần Thủ
Độ.
-Hay cho hai chữ tin tưởng. Trần Thủ Độ, sáng nay khanh công kích ta,
bây giờ lại sắp xếp người bên cạnh ta, khanh nghĩ ta là đứa trẻ lên ba sao!
-Bệ hạ, Trần Cảnh xuất thân Trần gia quyền quý, nhất định hầu hạ người
chu đáo!
Ông ta cố tình để lộ nụ cười gian trá. Cảnh đứng xoay người lại phía ông,
chưa kịp gân cổ lên từ chối đã nghe tiếng nàng giận dữ.
-Ta không cần!
Cảnh đau lòng nhìn nàng. Nàng chưa từng mất bình tĩnh, chưa từng giận
dữ như thế trước mặt y. Y dịu dàng nhìn nàng, mong có thể làm nguội tâm
hồn nàng.
-Thiên Thiên.
-Khi quân! Ai cho phép ngươi gọi ta như thế! Trần Cảnh, là ta đã tin
nhầm người! Họ Trần, vĩnh viễn là những kẻ xảo trá!