tấc. Cảnh biết y không muốn mình chạm vào y thêm lần nào nữa, vĩnh viễn.
Thanh gươm chạm đất truyền đến một thanh âm chói tai. Suốt từ đêm qua
Cảnh đã quá khiếp sợ âm thanh này, càng khiếp sợ ánh mắt căm phẫn của
Đàm Thu. Năm năm bằng hữu, cuối cùng chẳng bằng một nhát gươm...
Chẳng thà Cảnh không lao đến đỡ gươm cho Trần Thủ Độ, Đàm Thu vẫn
sẽ chết, nhưng sẽ không đem theo nỗi hận Cảnh xuống mồ...
Đàm Thu không nói gì, quay lưng lại, tìm kiếm Thiên Hinh.
Cảnh thấy rõ máu tuôn ra từ ba mũi tên gắm lên lưng y.
Thiên Hinh từ nãy đến giờ như bất động. Nàng dường như chẳng thể di
chuyển nổi bàn tay mình. Nàng muốn vỗ vai y như mọi khi nàng vẫn hay
làm. Nàng sợ mất đi Đàm Thu đến tê dại.
Đàm Thu đi đến trước nàng, vẫn là khoảng cách vua tôi trước nay, khuỵu
một chân xuống trước nàng, dù cơn đau có truyền đến từ khắp cơ thể. Y vẫn
chắp tay cung kính.
-Bệ hạ...thần, Đàm Thu, phụng mệnh Thượng hoàng thề sống chết ở bên
bảo vệ cho người. Dẫu người có là công chúa, là hoàng thái nữ, hay là
hoàng đế. Thần, vẫn sẽ dốc toàn tâm toàn lực bảo vệ người.
Lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, Thiên Hinh thấy được nước mắt
của người cận vệ ngày đêm bên cạnh mình. Thì ra, nước mắt Đàm Thu
cũng thật long lanh, cũng thật bi thương nghiệt ngã.
-Lời thề này, có lẽ thần...không thể tiếp tục nữa.
Nàng cũng khuỵu xuống trước mặt y, nắm lấy hai bàn tay đang chắp cung
kính của y, gật đầu rất khẽ, nàng cố cười, nhưng nụ cười đầy bi ai.