-Mấy hôm nay chàng không ngủ đủ sao?
Thật ra hôm trước Thuận Thiên đến mắng cho nàng một trận, nàng đã
nghĩ thông nhiều thứ. Nàng đau buồn mãi, không chỉ làm khổ chính mình
mà còn làm khổ cả người yêu thương mình. Hôm nay nhìn Cảnh, y đã hốc
hác hơn nhiều, quầng thâm ở mắt đen sẫm, đã mấy đêm y thao thức vì lo
cho nghiệp lớn chứ?
Cảnh hạnh phúc áp tay mình lên tay nàng.
-Tay nàng lạnh quá.
Thiên Hinh ngồi nghiêng lại dựa vào tường. Nàng ôm lấy cổ Cảnh rồi
đẩy y dựa vào lòng nàng. Nàng ngả đầu lên mái tóc y.
-Bây giờ chàng có thể ngủ ngon được rồi.
Lần đầu tiên, Cảnh tròn mắt nhìn vòng tay nàng ôm chặt lấy mình. Lần
đầu tiên nàng chủ động ôm lấy y, để y gối lên người.
-Đừng nghĩ ngợi, ngủ đi.
Giọng nói nàng như gió như sương. Cảnh vui lắm, nàng bây giờ thật dịu
dàng. Y không dám động đậy, sợ giấc mơ này sẽ tan biến đi mất. Cảnh
nhắm mắt, thế mà ngủ một giấc đến tận nửa đêm.
Ngủ dậy, Cảnh khẽ lay mình, thấy trên người đắp long cổn. Y vội nhìn ra
ngoài trời, đã khuya thế này rồi.
Nàng cũng đã chìm vào giấc ngủ khi nào không hay biết. Sao nàng không
gọi y dậy, hẳn là nàng nhức người lắm, y đã ngủ suốt từ đầu giờ chiều.
Cảnh bế nàng lên, như thường lệ, đặt nàng lên giường, đắp chăn kín cho
nàng. Da nàng đã lạnh ngắt rồi, y xót xa xoa bàn tay cho ấm rồi áp lên mặt
nàng. Làn da mềm mại của nàng thoáng chốc đã hồng hào trở lại. Cảnh