TUYỆT THẾ CHIÊU HOÀNG - Trang 30

-Này! Anh tỏ ra hứng thú một chút đi, câu chuyện có vẻ hay lắm!

Đàm Thu vẫn tỏ vẻ bất cần cố hữu, nhưng vẫn dưng dửng để Cảnh kể.

-Nghe đâu, anh sắp được Hoàng thượng gả công chúa?

-Là đám người đó rỗi hơi đoán già đoán non, anh tin làm gì cho mệt!

-Cũng có chỗ đáng tin mà, anh nghĩ xem, anh và công chúa ấy từ nhỏ đã

lớn lên bên nhau.

-Anh nói nghe như thân thiết lắm, ta phải đứng cách công chúa ít nhất

năm thước, không được nói chuyện riêng với công chúa, cũng không được
đùa giỡn.

-Nhưng đó là Hoàng thượng gả, đâu phải công chúa tự mình gả cho anh?

-Cái tên này!

Đàm Thu phì cười đấm lên vai Cảnh. Tiếng cười rôm rả cả góc quán.

Kiến Gia năm thứ mười ba, Quý Mùi, 1223.

Tháng 8 âm lịch.

Thuận Thiên công chúa là một nữ nhân xinh đẹp, so với Thiên Hinh, vẻ

đẹp của nàng sắc sảo hơn, già dặn hơn. Nàng là một thục nữ, tinh thông
cầm kì thi họa, một tinh hoa của Đại Việt. Đã nhiều lần hai thế lực họ Đàm
và họ Trần dâng sớ xin được gả Thuận Thiên cho các trưởng nam, Huệ
Tông vẫn sợ thế sự có chuyển biến mà vẫn chưa dám quyết định.

Nàng đang ngồi trước gương đồng, để yên cho cung nữ vấn tóc, cài trâm.

Nàng nghiêng đầu ngắm nhìn mình trong gương, nở một nụ cười tuyệt mĩ.

-Công chúa, hôm nay người rất đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.