Sáng hôm sau, Trần Thủ Độ đem ba quân đến thật, đóng quân kín chân
núi Yên Tử. Ông đích thân đi lên cổ tự tìm vua về. Vừa gặp Cảnh ngồi
ngoài hiên, ông ta đã khuỵu chân chắp tay tâu.
-Bệ hạ, người đang đêm bỏ đi chơi chùa, thần ngự giá chậm trễ, xin
người tha tội chết.
Cảnh hừ lạnh, ngước mắt ra xa.
-Thái sư còn sợ gì ta nữa, cứ để ta đi cho khuất mắt.
-Bệ hạ, người nói vậy vạn lần không đúng, người là thiên tử Đại Việt, lỡ
có bề gì, thần sao cán đáng nổi.
-Hừ, thái sư cán đáng không nổi? Nhà Lý hai trăm năm lẻ thái sư còn dẹp
bỏ được, huống hồ là ta?
-Bệ hạ, nhà Lý mọt ruỗng rồi, chẳng phải nhà ta thì cũng là họ khác đến
dẹp bỏ đi, thống nhất giang sơn. Nếu nhà Trần không giữ ngôi khéo, nội
đảng tranh giành chém giết nhau, đến lúc đó dân là kẻ thống khổ. Rồi nhà
Tống ấp ủ dã tâm cướp nước ta từ lâu nay nhân cơ hội tràn xuống, trăm họ
lầm than. Đó mới chính là điều thần cán đáng không nổi.
-Đủ rồi, những điều đó ta đều biết cả. Ta cũng biết được cái danh hoàng
đế hư vô mà thái sư cho ta, vốn chỉ là cái vỏ.
-Bệ hạ, xin người nghe thần nói. Thần phò tá nhà Trần mấy chục năm
qua, phàm là những kẻ ngáng đường, đều có kết cục bi thảm. Hai tay thần
nhuốm đầy máu tanh, hậu thế ắt chê trách. Nhưng tất cả những điều thần
làm đều là vì giang sơn Đại Việt, đều là vì nhà Trần rạng danh. Xin bệ hạ
hãy theo thần hồi cung. Triều đình không thể một ngày vắng vua.
Cảnh nhớ đến những lời Phù Vân nói, y cũng khẽ thở dài.