TUYỆT THẾ CHIÊU HOÀNG - Trang 351

-Xưa nay ta đều sống trong cái khuôn phép Khổng Tử đặt ra, nào là nhân

giáo lễ nghĩa, nào là luân thường đạo lý. Nhưng thử hỏi nếu không có kẻ
tiên phong làm khác đi, thế gian này sao càng phát triển tươi sáng hơn
được?

Phù Vân quay lưng, đi ra ngoài sân, ngước nhìn khung cảnh bao la, nơi

những tầng mây gối lên sườn núi.

-Năm xưa Thái hậu Dương Vân Nga trao long bào, nhường Hoàng vị cho

Phó vương Thập Đạo tướng quân, tức Lê Đại Hành, quần thần nhà Đinh
trách móc bà, chửi bới bà, nói là thất nghĩa với nhà Đinh, thất tiết với vua
Đinh Tiên Hoàng. Nhưng đâu biết được bà sớm đã thấu đại cuộc ấy, rằng
nếu bà làm khác đi, quân Tống rình rập ở biên thùy kia sẽ ập vào giày xéo
non sông ta. Người đời thương chê mặc người đời, bà một lòng vì lê dân bá
tánh. Cũng như vậy, Chiêu Hoàng nhường ngôi vì sợ binh biến loạn lạc,
Chiêu Hoàng cũng thấu được ván cờ. Chẳng lẽ hoàng hậu hiểu được, hoàng
thượng lại không chịu hiểu?

Cảnh thất thần nhìn Phù Vân. Y chưa từng nghiêm nghị thế này. Cảnh

thấy mình đã sai rồi.

-Lửa mới thử được vàng, còn hoàng thượng muốn tìm an nhiên thì dễ chứ

đâu khó gì.

Trần Thủ Độ thấy Cảnh đã thoái chí liền tâu.

-Bệ hạ, nếu người nhất mực ở lại đây thì để thần về kinh thành mang

quốc ấn đến ngay, sai người dựng tử cấm thành ở đây! Vua ở đâu thì triều
đình ở đó.

Cảnh khổ tâm nhìn ông. Phù Vân quay sang Trần Thủ Độ.

-Ngài cứ xuống núi trước, chốc nữa hoàng thượng sẽ xuống sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.