bắt thiếp sống ở nơi khuất nhất hoàng cung, nhìn người ta thay thế vị trí của
thiếp. Thiếp rất đau lòng.
-Không, Thiên Thiên. Nàng đừng rời xa ta, ta và nàng đã bên nhau hơn
mười năm rồi, cuộc sống của ta là nàng.
Thiên Hinh áp tay lên má Cảnh. Y không có người thân nào ở hoàng
cung này, chỉ có nàng.
-Ta biết rồi, nàng trách ta từng bỏ nàng trốn lên núi Yên Tử đúng không,
ta xin lỗi nàng, ta sai rồi. Nàng đừng đi có được không?
-Cảnh, thiếp biết chàng chung tình, nhưng chẳng thể chung tình mãi. Một
ngày nào đó Trần Thủ Độ cũng sẽ có cách ép chàng có con với Thuận
Thiên như cách ông ta ép chàng cưới chị ấy. Bắt thiếp nhìn cảnh đó, thiếp
thật sự không thể làm được đâu.
Nàng chưa thể chấp nhận. Nhưng rồi nàng nhận ra ngay sự ích kỉ của
mình. Cảnh đâu phải chỉ là chồng của nàng, y còn là vua nữa. Nếu y không
có con cái đông đúc, ngai vàng của nhà Trần sẽ lung lay.
Đế vương vốn không được phép chung tình.
Cảnh nhăn mặt khổ tâm rồi gục lên vai nàng. Bờ vai nàng bé như thế
nhưng luôn là chỗ dựa lớn lao của Cảnh. Y thèm khát những ngày tháng
yên bình cùng nàng sớm tối có nhau như ngày xưa, chứ không phải lén lút
gặp nhau nơi lãnh cung này.
-Lúc nãy thiếp hồ đồ quá. Chàng hãy hứa với thiếp, sẽ cùng Thuận Thiên
có thật nhiều con cái nhé.
-Ta chỉ chấp nhận những đứa con do nàng sinh ra!
-Cảnh...