TUYỆT TÌNH CA - Trang 155

tình cảm:
"Anh là đàn ông và tôi là đàn bà. Thế chưa đủ sao?" Nàng chắc rằng Phùng
Nam Đạt đã hiểu lầm nàng. Chàng tới quán rượu hàng ngày để chờ nàng,
nhưng đôi khi không thấy Vô Danh cô nương. Chàng bước lại ngồi vào
bàn, chăm chú nhìn ra đường phố tìm kiếm, hy vọng một hình ảnh con gái
xinh đẹp sẽ trở thành Vô Danh cô nương; cuối cùng chàng bỏ đi, nghi ngờ
nhưng vẫn hy vọng, tìm ra lý do tại sao nàng không thể đến được.
Một buổi sáng, khoảng mười một giờ, nàng đụng phải chàng tại góc ngõ
Đồng Phủ và đại lộ Trường An.
Chàng trông thấy nàng từ phía sau, và vừa phóng vội lại, vừa gọi, "Đừng
bỏ chạy, cô nương, đừng bỏ chạy!" Nàng quay lại và trông thấy chàng.
Đúng là Phùng Nam Đạt, đôi mắt nhìn nàng năn nỉ. Nàng bật ra một tiếng
"Anh!"; cái tiếng ngắn ngủi ấy có ý nghĩa bằng ngàn thứ trong tai chàng.
- Mấy bữa nay cô ở đâu? Tôi lại quán rượu mỗi ngày. Tại sao cô không
đến? Tôi có xúc phạm cô không?
Tôi lang thang khắp mọi ngả đường với hy vọng gặp được cô.
- Tôi đang đi về nhà.
- Cô không thể trốn tránh tôi được đâu.
- Tôi phải về nhà. Tôi van anh.
- Thế thì tôi sẽ đi theo cô.
Nhưng nàng đứng yên, chân nàng như dính chặt vào mặt đất. Tim nàng hồi
hộp. Nàng cảm thấy chân nàng mềm nhũn khi chàng nắm tay nàng, bắt
nàng quay lại và đi cùng một hướng. Hai người sóng đều bước bên nhau, và
mặc dù nàng không muốn, nàng cảm thấy rất tuyệt diệu khi chàng nắm lấy
cánh tay nàng và bóp chặt.
- Anh đi đâu vậy?
- Bất cứ đâu cô muốn.
Nàng muốn bỏ đi. Nàng đã gặp chàng nơi công cộng, nhưng nàng chưa biết
gì về chàng. Phùng Nam Đạt năn nỉ:
- Xin cô cùng tôi tới một khách sạn để cùng nhau nói chuyện cho thoải mái
và tìm hiểu nhau. Tôi hứa sẽ không làm phiền cô.
- Làm sao tôi biết chắc thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.