- Tôi thề có vong linh mẹ tôi. Và vì tôi yêu cô. Hãy bảo tôi cô muốn gì, tôi
sẽ làm ngay.
- Nhảy xuống cống.
Phùng Nam Đạt liền nhảy ngay xuống cái cống nước lộ thiên bên đường.
Làn nước bùn cạn bắn lên tung toé. Khi chàng trèo lên bờ cống, mặt chàng
đầy nước bùn.
Mẫu Đơn cười khanh khách. Lấy ra một chiếc khăn mặt, nàng lau mặt
chàng và mỉm cười nói, "Anh thực là điên. Tôi chỉ nói đùa thôi." - Nhưng
tôi điên vì cô.
Nàng chăm chú nhìn chàng. Chàng là một thanh niên trẻ, có lẽ chưa trưởng
thành, nhưng chàng yêu nàng như một người trẻ tuổi yêu, nàng biết chắc
thế.
- Nếu anh hứa đứng đắn, tôi sẽ là bạn của anh. Chỉ là bạn thôi, anh hiểu
không?
- Bất cứ điều gì cô muốn. Tại sao cô bí mật vậy?
Phùng Nam Đạt tin rằng nàng không phải là giới đi ngang về tắt, và như
vậy nàng càng có vẻ lôi cuốn và bí mật hơn.
- Tôi muốn hỏi, anh có vợ chưa?
- Nếu tôi có vợ thì sao? Có gì khác không?
- Không, nếu chúng ta chỉ là bạn.
Chàng bắt đầu kể về cuộc hôn nhân khốn khổ của chàng, vợ chàng thực là
một người đàn bà độc ác, và chàng không dám nhìn một người đàn bà khác
ngoài đường phố hoặc trong rạp hát.
- Này thôi, hãy gọi xe kéo. Tôi biết một khách sạn rất tốt tại đó chúng ta có
thể nói chuyện yên lặng với nhau.
Khách sạn này hơi nhỏ, ngay đằng sau khu "phố đèn đỏ" bên ngoài Chính
Môn, nơi các lái buôn thường ở vì vừa rẻ vừa sạch sẽ. Hai ngưòi nắm tay
nhau bước lên cái cầu thang lờ mờ tối. Mẫu Đơn cảm thấy chân nàng mềm
như cao su, trái tim đập loạn xạ. Chính cái hành động bí mật bước lên
phòng riêng với chàng đã khích động nàng, và tạo cho nàng sự hồi hộp
rung động khi làm một điều cấm kỵ.
Hai người khép cửa lại sau lưng. Chàng gọi một bình trà. Trong lúc đợi trà,