TUYỆT TÌNH CA - Trang 18

dáng thế nào?
- Một cái đầu rộng nhô ra ở thái dương và một đôi mắt thông minh sáng
ngời. A, phải rồi, tôi nhớ bàn tay trắng và mềm của ông ấy. Đã lâu lắm rồi.
- Từ đó bà không gặp lại nữa phải không? Thế ông ta không về cúng lễ tổ
tiên hay sao?
- Không. Chúng tôi chưa bao giờ gặp lại ông ấy. Tôi không gặp ông ấy từ
ngày tôi còn nhỏ. Ông ấy ở Bắc Kinh, trong triều đình, trong những năm
đó.
- Gia đình bà chắc có viết thư cho ông ta?
- Chúng tôi không dám. Đối với chúng tôi, ông ta chỉ là một cái tên.
Mẫu Đơn quên không biết tại sao nàng bị lôi cuốn vào cuộc nói chuyện
này. Nàng chưa hề kể với chồng về Lương Hàn Lâm, hoặc bất cứ người nào
khác. Mặt nàng đỏ bừng, làn da quanh mắt nàng rất mịn, và đôi mắt xa xôi.
Sau một lúc nàng lên tiếng, "Tôi không có ý định đóng thùng những sách
này. Tôi định chở sách sau." - Các hành lý khác xong cả rồi chứ?
- Gần như xong rồi. Chúng tôi phải để lại một số và sau này sẽ lấy. Tôi chỉ
mang theo những đồ riêng và xác chồng tôi. Không có nhiều chỗ trên
thuyền, một nửa đã dùng đặt linh cữu rồi.
Trước khi ra về, ông bà Vương chào từ giã và hỏi, "Bà có thể nào khóc lóc
đôi chút trước linh cữu, cho đúng hình thức? Các người lối xóm sẽ bình
phẩm." Tiếng khóc này thường phải có trong những buổi tối khuya, bảy lần
trong bảy ngày.
- Họ muốn nói thì mặc họ. Tôi không khóc được.
- Nhưng lúc về đến nhà chồng, bà sẽ phải khóc đấy.
- Đừng lo. Tôi có thể giả bộ khi có người khác khóc với tôi.
Khi ra khỏi cửa, bà Vương nói với chồng, "Tim tôi đau nhói khi nghĩ đến
số phận chua chát của cô gái trẻ tuổi này - phải làm goá phụ suốt đời. Mà
không có con nữa chứ." - Bà hãy chờ xem? Có một sự nổi loạn. Một ngày
nào đó bà sẽ nghe thấy tiếng nổ. Tinh thần bà ta bướng bỉnh lắm.
- Ông và bà ta nói chuyện gì trong thư phòng?
- Những chuyện bà không thể hiểu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.