TỶ, CHO EM ĐƯỜNG SỐNG! - Trang 140

“Trừ phi cô hứa giữ bí mật, không nói cho ai khác. Chuyện tối quá hãy

cứ coi như một cơn ác mộng và quên nó đi…”

Lương Ưu Tuyền đã hoàn toàn bị xúc động. Cô lập tức giơ tay ra

thề:“Được! Tôi cam đoan thủ khấu như bình (giữ kín như bưng). Đừng
khóc đừng khóc mà…”

Tả Húc chun chun mũi, ngoái đầu lại chua xót cười, bên hốc mắt vẫn

còn long lanh nước mắt.

Hố hố hố, Lương Ưu Tuyền bị dọa đến mức khuôn mặt trắng bệch,

chắc chắn cả đời này lần đầu tiên thấy con trai khóc rồi. Đây chính là đẳng
cấp của một diễn viên chuyên nghiệp đó.

Mà Lương Ưu Tuyền dĩ nhiên không biết điều đó, vội rút ra cả chục

chiếc khăn giấy nhét vào tay Tả Húc: “Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không nên
nghi ngờ tình cảm của những người đồng tình các anh. Càng không ngờ
anh với Đinh Đới Vĩ là thật sự…”

“Đau khổ lắm! Nhưng tôi thà rằng bị người đời khinh bỉ cũng vẫn

muốn được cảm nhận tình yêu. Cô không hiểu đâu, áp lực rất lớn!” Tả Húc
mặt ngoài oán giận nội tâm ác hàn. Thật xin lỗi nhé Lương Ưu Tuyền!
Không phải tôi không dám chịu trách nhiệm, tất cả là tại tính tình của cô
thôi. Nếu cô mà biết sự thật thì ai biết sẽ có chuyện long trời lở đất gì. Tôi
không muốn ngày mai ảnh mình xuất hiện trên báo, tiêu đề đại khái là :
“Án mạng! Do giận dữ, nữ cảnh sát giấu tên đã bắn nát đầu tổng giám đốc
một công ty giải trí danh tiếng!” đâu.

Lương Ưu Tuyền cảm thấy cực kì day dứt, liên tục cúi đầu tạ lỗi.

Tả Húc thấy cô hoàn toàn tin tưởng không hề nghi ngờ gì, ầm thầm

thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại tư thái thản nhiên: “Tốt lắm tốt lắm. Tôi
cũng không trách cô, việc này hãy mau mau cho qua đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.