viên quét dọn ra thì không còn ai khác qua lại, bởi thế Lương Ưu Tuyền có
thể ngay lập tức nhận biết bên ngoài hành lang còn có ai hay không.
Cô rón rén tới gần cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong
phòng, nhưng cánh cửa lại cách âm rất hoàn hảo. Bởi thế, cô lại rón rén đi
vào trong phòng tập. Lương Ưu Tuyền còn nhớ rõ là cánh cửa sổ của phòng
tập có một cái cửa sổ song song với cửa sổ của nhà bếp. Nếu ban nãy lúc ra
ngoài cô quên khóa cửa thì không chừng còn có thể nghe được cái gì đó.
…
Lương Ưu Tuyền cẩn thận chui qua cái cửa sổ thủy tinh, sau đó ngồi
bên bệ cửa. Hôm nay quả nhiên may mắn, vừa vặn thuận gió, có thể nghe
được âm thanh truyền đến. Nhưng đó không phải tiếng nói chuyện, mà lại
là tiếng la hét đặc trưng của bệnh nhân tâm thần.
Cùng với một loạt tiếng bước chân dồn dập, Lương Ưu Tuyền nghe
được có người vừa đá tung cửa bếp, mà tiếng động càng lúc càng rõ ràng
hơn…
Trong bếp
“Mai Mai, chị buông dao ra đi đã, được không?” Tả Húc vừa nói vừa
tiến lên.
“Đừng tới đây! Cậu mà tới gần thêm một bước nữa thì tôi chết cho cậu
xem!” Đỗ Mai Mai đem con dao lên để ở yết hầu, bên trong ánh mắt không
có chút sợ hãi, chỉ có phẫn uất.
Vẻ mặt Tả Húc mệt mỏi. Hắn không bước lên nữa, chỉ tựa ở bên
tường, chăm chú nhìn cô.
“Lúc trước cậu đã hứa hẹn gì với tôi? Cậu nói khi tôi nằm viện thì
sao?! Chả lẽ vì cái cô cảnh sát kia trẻ đẹp hơn tôi mà cậu quên mất tôi đã vì