TỶ, CHO EM ĐƯỜNG SỐNG! - Trang 281

Màn này làm đám con đồ sợ mất mật. Cái tên lưu manh vừa cướp súng

của Lương Ưu Tuyền vội giơ tay lên, hét lớn “Không phải tôi bắn…”

“Không phải ông bắn sao?” Lương Ưu Tuyền ngồi xổm bên cạnh Tả

Húc, vờ vịt kiểm tra hơi thở của hắn, sau đó ngoái lại cười lạnh lẽo “Giết
người đền mạng. Thủ phạm tử hình thì không còn gì để nói nữa, tòng phạm
cũng ít nhất mười năm tù. Có dấu vân tay làm bằng chứng, trốn sao
được?!” Nói xong họng súng Lương Ưu Tuyền nhằm ngay cổ họng của hắn
“Có giỏi thì bỏ chạy đi. Tôi xem ông chạy nhanh hay đạn của tôi nhanh!”

Mà đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, không biết ai đã ngắt cầu dao

điện.

Đương nhiên cơ hội chạy trốn đã tới, mấy người kia bỏ chạy phọt cả

cứt đái (nghe kinh tởm thật). Lương Ưu Tuyền ở trong bóng tối lớn tiếng
hét mấy tên kia không được chạy, thực ra trong lòng thì nghĩ: đúng là một
lũ rùa, tranh thủ thời gian chạy nhanh đi, đừng có quay lại làm gì.

Chỉ chốc lát sau ánh sáng đã quay trở lại với tiệm mì. Lương Ưu

Tuyền nói với ông chủ người bị trúng đạn không nguy hiệm đến tính mạng,
bây giờ cô phải đưa đi cấp cứu gấp, chỉ hy vọng ông chủ có thể giữ kín
chuyện này. Đương nhiên ông ta cũng sẽ không nói lung tung, chỉ là sau cái
màn ầm ĩ vừa rồi thì mấy người kia ít nhất ba năm sau cũng không dám trở
lại, vậy là ông có thể yên lành buôn bán rồi. Chỉ có chuyện này ông không
hiểu, sao cái vị tiên sinh bị trúng đạn vừa rồi lại có thể bảo ông đi ngắt cầu
dao nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta biết trước mình sẽ trúng đạn sao? Đúng là lạ lùng
thật.

Lương Ưu Tuyền đỡ Tả Húc ra xe, Tả Húc ngay lập tức nghiêng ngả

“giãy chết”. Sau khi xe chuyển bánh, cô không nhịn được bật cười “Đừng
giả chết nữa. Sao anh nghĩ ra kế hay vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.