riêng: khi trong phòng không có người, chúng lại dịch chuyển một mi-li-
mét. Đúng một mi-li-mét, không hơn, để không bị bắt quả tang.
Nhưng lần này thì khác. Không thể nào là tiếng đồ vật dịch chuyển.
Cũng không phải là tiếng lũ chim mòng biển đậu trên mái nhà, tiếng thằn
lằn xanh bò giữa đám thường xuân hay tiếng chuột chạy trên gác xép. Chắc
chắn là không phải.
Lần này, cậu nghe thấy một âm thanh rất rõ ràng: tiếng bước chân hối hả
ở tầng trên. Cậu đứng im lắng nghe: những bước chân vẫn đang vang lên.
Jason mím chặt môi, băn khoăn.
“Ra là mày ở trên đó!” Cậu lẩm bẩm với kẻ thù bí ẩn, như thể giữa họ
đang diễn ra cuộc thách đố nào đó.
Chẳng lẽ không một ai trong gia đình cậu nhận ra sự tồn tại của nó?
Chẳng lẽ cả bố, mẹ và chị gái cậu đều không biết rằng còn có ai khác ở
trong ngôi nhà rộng thênh thang này?
Còn Jason thì biết ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, lúc họ dỡ hành lý
xuống sân.
Biệt thự Argo là một ngôi nhà quá rộng để có thể thông thuộc được mọi
ngõ ngách, với hàng dãy phòng ở và vô vàn bí mật, vô vàn những món đồ
kỳ lạ và huyền bí. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Biệt thự Argo dường như đã
thì thầm với cậu: “Đừng có tin vào vẻ bề ngoài: chính cậu phải khám phá bí
mật của ta, Jason.”
Và cậu đã chấp nhận lời thách thức.
Lặng người giữa luồng khí, Jason ngắm nhìn những bức chân dung treo
trên tường, trải dọc theo các bậc thang tới tầng hai, tới tận cánh cửa phòng
tháp, có treo một chiếc gương. Bố cậu từng giải thích cho cậu nghe rằng
những gương mặt già nua bị đóng khung kia là chân dung những người chủ
cũ của ngôi nhà, và nhà cậu cũng sẽ sớm được hiện diện giữa những bức
tranh đó thôi. “Ôi, không! Con ấy à, con không đời nào ngồi làm mẫu đâu,”