Nestor dừng bước, ông nhìn cánh cửa, rồi lắc đầu.
“Ôi, xin bà thứ lỗi,” ông lắp bắp. “Cánh cửa đó, xin bà hãy cứ vờ như
chưa từng nhìn thấy nó. Nó đã phải chịu đủ kiểu cạy phá, kể từ hồi chùm
chìa khóa biến mất. Bà có nhìn thấy bốn cái lỗ kia không? Ngài Moore nghĩ
rằng đó là những ổ khóa. Ngài ấy đã thử mọi cách để mở nó, nhưng... đều
vô ích.”
“Cánh cửa ấy dẫn tới đâu?”
Người làm vườn nhún vai.
“Ai biết được cơ chứ? Có lẽ, xưa kia, cánh cửa đó dẫn tới cái bể nước
cũ, nhưng bây giờ tôi tin là cái bể đó không còn nữa...”
Bà Covenant khẽ chạm đầu ngón tay lên mặt gỗ đã xám đen và trầy
xước, và có cảm giác bị một nỗi bất an âm thầm xâm chiếm.
“Có lẽ tốt hơn hết nên chặn vật gì đó trước cánh cửa, để bọn trẻ không
nảy ra ý định thử mở nó...” Bà hướng về phía chồng nói.
“Nói rất đúng...” Người làm vườn vừa lẩm bẩm vừa cà nhắc ra khỏi căn
phòng. “Tốt nhất là nên làm như thế: bọn trẻ không bao giờ được có ý định
thử mở nó ra...”
Chương 2. Luồng khí
Đứng im dưới chân cầu thang, Jason lắng nghe. Có một luồng khí lạ
đang truyền đến những âm thanh xa xôi: tiếng đồ đạc cót két, tiếng gió rin
rít, tiếng các con vật chạy rón rén. Đã vài lần trong tuần, Jason mường
tượng rằng những đồ đạc trong Biệt thự Argo được ban tặng một cuộc sống