Một, hai, ba…
Chúng nảy lên nhiều lần sau khi đập vào thứ gì đó, rồi vỡ ra, và từng
mẩu nhỏ lại tiếp tục rơi.
Jason nghe thấy tiếng Julia gọi từ phía sau. Nhưng, bị hút theo tiếng va
đập không ngừng, cậu giả điếc trước tiếng gọi của chị.
Jason ném thêm một viên nữa.
Một khoảng im lặng, bụp bụp bụp… và sau đó lại im lặng.
Không thể nào là một vực thẳm được. Những viên đất đập nảy lên các
tảng đá của bức tường đối diện có vẻ không cách xa lắm so với chỗ cậu
đang đứng.
Cậu ném một viên khác đi xa hơn một chút.
Một khoảng im lặng, bụp bụp bụp… và lại im lặng.
Cú ném thứ ba, lại xa hơn chút nữa.
Bụp.
Viên đất sét dừng lại không rơi tiếp nữa. Nó dừng ở phía bên kia.
Vậy thì đó không phải là vực thẳm: chỉ là một cái hố thôi. Cái hố chia
cắt đường hầm này làm đôi, nhưng chỉ rộng chưa đầy… một mét.
Có lẽ không đến.
Trong phút chốc, Jason tin là mình đã nhìn thấy một ánh sáng nhỏ, một
chấm nhỏ lóe lên ở đúng chỗ mà cậu ném viên đất sét cuối cùng.
Một tín hiệu, ánh sáng lóe lên và tắt ngay trong tích tắc.
“Sao có thể như vậy được chứ?” Cậu tự hỏi.
“Jason! Jason!” Julia gào lên từ phía sau.
Cả nghìn năm ánh sáng phía sau cậu.
Jason hít vào thật sâu, cậu thả cái hộp đựng những viên đất sét xuống.
Và cậu nhảy.