động não hết sức mới giải quyết được một chuỗi những thách đố: những
chữ viết không thể đọc nổi, những câu đố khó nhăn, những ổ khóa bị khóa
kín, những tảng đá xoay… Mình gọi đó là kỹ năng. À, chắc chắn rồi… cậu
nói là cần phải có sức mạnh. Được: nếu đơn lẻ, thì không ai trong chúng ta
mạnh hết. Chúng ta chỉ là ba đứa nhóc con. Nhưng nếu tất cả cùng bên
nhau, cả ba chúng ta, thì chúng ta sẽ có thể làm được. Chỉ cần cậu nói xem
chúng ta phải làm gì, và bằng cách nào, chúng ta có thể thử. Và rồi… mình
thật may mắn: mình vẫn còn sống dù đã ít nhất hai lần suýt chết, trong ngày
hôm nay! Julia cũng may mắn, thậm chí là hơn cả mình.”
Julia nhìn cậu em bằng ánh mắt tò mò.
Jason tiếp tục:
“Chúng ta đều may mắn bởi vì chỉ cách đây một tuần, chúng ta vẫn
đang ở trong nhà chơi máy tính, giống như hàng triệu những đứa trẻ khác ở
London… trong khi giờ này, chúng ta đã ở đây, trong một cái hang đáng
kinh ngạc, trên một con tàu thần kỳ, đồng hành với một người bạn cũng…
cũng thần kỳ như tất cả những gì xung quanh. Và tất cả những điều đó
không phải may mắn thì là gì được nữa. Một vận may khó tin mà chúng ta
không được phép uổng phí.”
“Nói hay lắm!” Julia thốt lên, lần đầu tiên cô bé hoàn toàn nhất trí với
em trai mình như thế.
Jason lại gần Rick nói thêm:
“Hãy nhìn bãi cát nhỏ kia đi Rick. Nó không xa đến thế đâu… Mình
muốn thử đi tới đó trên một mảnh gỗ, hơn là bơi trong làn nước tối tăm ấy.
Nếu sau đó chúng ta rơi xuống nước, vậy thì chúng ta sẽ bơi. Nhưng mà tới
lúc đấy thì mình vẫn tin là… tin là…
“… là không phải tình cờ mà chúng ta đến được tận đây,” Julia nói nốt
giúp em trai mình.
“Đương nhiên không phải tình cờ rồi! Các cậu không nghe thấy ư, xung
quanh các cậu, nghe như có giọng nói đang nói rằng: “Các ngươi đã tìm