“Chúng đọc sách cơ đấy! Chúng đọc sách cơ đấy! Tất cả mọi người đều
phàn nàn rằng bọn trẻ không đọc sách bao giờ. Kiểu này, ít nhất là chúng
cũng sẽ không gây ra thảm họa.”
“Vấn đề chính là ở đó.”
Oblivia dừng bước.
“Thế là có ý gì?”
“Tôi không biết phải nói thế nào nữa, nhưng… đêm nay, trước khi về tới
đây, tôi đã nhìn thấy những tia sáng, trong hang.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Oblivia trở nên khó coi với biểu hiện tức giận
không thể kiềm chế nổi.
“Những tia sáng ư? Sao có thể thế được?”
“Tôi không biết, thưa cô. Thật ra là…”
“Nhưng làm thế nào chúng có thể qua đó được? Lão già đó vẫn nghĩ là
mình có thể làm được gì nữa sao? Lão Nestor không thể nào ngăn ta được
đâu! Bây giờ lão không thể ngăn được ta!”
Oblivia Newton tóm lấy vai Manfred, bấm sâu vào da thịt hắn bằng cả
mười đầu móng tay sắc nhọn. Manfred nghiến răng vì đau.
“Dù sao thì chúng ta vẫn sẽ tiếp tục!” Oblivia rít lên. “Coi như không có
chuyện gì cả. Chúng ta cứ tiếp tục! Rõ chưa? Ta tin tưởng ngươi, Manfred
ạ.”
“Dạ vâng… thưa cô… Newton…” Hắn rên rỉ.
Hắn chỉ dám thở khi Oblivia nhấc những móng vuốt ra khỏi người hắn,
quay lại và mở cánh cửa màu xanh ở cuối hành lang.
“Cô cứ tin ở tôi.” Manfred rì rầm, khi cánh cửa khép lại và trong hành
lang chỉ còn lại mùi thơm không thể lẫn đâu được của quý cô Newton. Rồi
hắn vừa đặt tay lên bả vai vẫn còn đau của mình vừa đế thêm:
“Quý bà Đạo chích!”