ULYSSES MOORE TẬP 1: CÁNH CỬA THỜI GIAN - Trang 38

Tuy bị treo lơ lửng bên vách đá cách mặt nước biển hai mươi mét, dưới

cơn mưa xối xả nhưng Jason vẫn cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Và cậu cũng
bình tĩnh một cách phi lý. Cậu biết chính xác mình cần phải làm gì.

Đầu tiên, cậu tìm thấy hai cái hốc vừa đủ để đặt chân vào, sau đó nhích

nhẹ người lên và thả lỏng hai cánh tay. Quả thực, cậu đã có thể giữ thăng
bằng chỉ nhờ vào đôi chân, mà không cần đến sức mạnh của hai bàn tay.
Bình tâm trở lại, cậu còn có thể ngước đầu lên.

Cậu thấy chị gái mình đang kêu la thất thanh cái gì đó không thể hiểu

nổi. Thực ra, cậu tin rằng mình có thể tự trèo lên và lên được cầu thang: chỉ
cần di chuyển từ từ, mặc dù trời mưa, và tìm những chỗ để chân hợp lý,
giống như đã tìm được cái khe cứu sống cậu.

Đúng, cái khe... Nhìn kỹ hơn, Jason nhận ra nó không đơn giản chỉ là

một cái khe. Đó là một cái hốc lộ thiên, kích thước khoảng bằng con mòng
biển thôi, nhưng vuông vắn cả bốn mặt như thể do con người tạo ra. Và nó
sâu, như một cái hốc. Và hẹp, như một cái khe.

Nhưng nó không phải một cái hốc. Và cũng chẳng phải một cái khe.
“Có một thứ lạ lắm!” Cậu hét lên với hai đứa kia, trong màn mưa.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân nện xuống nền đá.
Cậu thò một tay vào trong cái hốc, trong khi tay còn lại vẫn cố bám

chặt.

Và cậu chỉ thấy đá. Đá. Và đá.
Rồi cậu sờ thấy một bề mặt tơi bở, nó vỡ vụn ngay trong tay cậu. Có gì

đó nằng nặng chuyển động dưới các ngón tay cậu. Jason ghé mắt vào nhìn
và, trong phút chốc, cậu có cảm giác ở bên kia miệng hốc... trống rỗng.

Một khoảng không.
Cậu vội rút tay và nhận ra mình đang cầm một viên gạch nhỏ được bọc

trong lớp vải mềm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.