ƯỚC MƠ - Trang 113

động mãnh liệt.
Và bây giờ tôi đang ở đây, ở Vienne, tôi hai mươi tuổi, hôm nay là ngày
sinh nhật của tôi và chung quanh tôi tất cả mọi người đều ngủ.
Tôi rời khỏi giường và mặc quần áo vào. Tôi đi xuống nhà bếp, nơi đó bà
Wagner đã lăng xăng bên cái bếp ga của bà ta. Bà ta có hứa cho chúng tôi
ăn điểm tâm.
- Chào bà – tôi nói và ngồi xuống trên một cái ghế.
- Chào cô – bà ta đáp một cách tử tế nhưng không mỉm cười – cô uống
cà phê?
- Dạ, cám ơn bà.
Tôi cảm thấy đói bụng. Cửa nhà bếp thỉnh thoảng mở ra. Trước tiên là một
người đàn ông độ năm mươi tuổi, nói tiếng Ba Lan với bà Wagner. Ông ta
đã nhìn tôi một cách lén lút và có vẻ nghi ngờ. Chắc bà Wagner đã nói với
ông ta tôi là người Hungari và tôi không biết tiếng Ba Lan, bởi vì, tôi thấy
ông ta yên tâm nói chuyện dài dòng với bà Wagner và không đếm xỉa đến
tôi. Tôi bèn cố ăn càng chậm càng tốt để thấy được tối đa cuộc sống trong
cái nhà lạ lùng này.
Cũng có một người đàn ông còn trẻ im lặng mà không thể biết là người
nước nào, ông ta không nói một tiếng.
Người đáng nói hơn hết chắc chắn là một thiếu phụ tóc đỏ hoe, mắt xanh,
lông mì dài, thân hình đồ sộ nhưng đẹp tuyệt vời, như những pho tượng La
Mã.
Sau khi hỏi bà Wagner về tôi, người thiếu phụ ấy mỉm cười với tôi. Nhưng
không phải là một nụ cười thân thiện, đó là một nụ cười của một người đàn
bà muốn tỏ ra với một người đàn bà khác rằng ta đây không sợ ai hết. Tôi
muốn được là người đàn bà kia.
- Tạm dừng chân ở Vienne à? – bà ta hỏi tôi, mặc dù câu hỏi ấy vô ích.
- Chúng tôi còn chưa biết ở lại đây vĩnh viễn hay lại phải ra đi – tôi trả
lời, trái tim tôi đập thình thịch.
- Cô nói tiếng Đức giỏi lắm – bà ta nói và tiếp tục uống cà phê đen
không có đường sacarin.
- Tôi học ở trường…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.