thả trúng chung cư, tôi nghĩ đến quyển sách của tôi, tự nhủ rằng nếu nó còn
nguyên vẹn, tôi cũng sẽ không bao giờ biết đoạn kết của quyển tiểu thuyết,
bởi vì tất cả những người ở trong các hầm sẽ chết hết.
Ngồi nơi mép giường, tôi cảm thấy nước mắt trào ra khi nghĩ đến cái chết.
Tôi không buồn, nhưng xúc động không thể tả được. Những giấc mộng kỳ
cục thường dày vò tôi ban đêm và những sự biến đổi lạ lùng, hiện ra trong
bóng tối như trên màn ảnh. Tôi thấy tôi đi dạo dưới những cây kè, vịn vào
cánh tay một người đàn ông trẻ tuổi và ông ta không bao giờ quay mặt về
phía tôi, tôi đi trong một chuyến tàu tốc hành và nghe tiếng lắc chuông của
anh bồi toa hàng ăn, tôi đi xem hát và thấy các diễn viên mấp máy môi để
nói, nhưng không nghe được tiếng nào. Và sau đó, luôn luôn là sự tỉnh giấc
đau đớn ê chề. Thực tại, căn hầm ghê rợn, ngọn đèn dơ bẩn, hôi hám,
những hình bóng đen, con mắt thâm quầng, đi lang thang trong bóng tối
mờ.Ôi, tôi lại muốn ẩn mình trở lại trong thế giới mộng mị! Nhưng bữa ăn
ngon hôm nay làm cho tôi cảm thấy khoan khoái, như thể máu lưu thông
trong huyết quản của tôi một cách hăng hái hơn, bởi vì tôi đã được ăn một
bữa no nê. Và, kể từ nay, sẽ có bánh mì, nhiều bánh mì ngon.
Lúc hoàng hôn, Pista trở về, người phủ đầy tuyết, quả thật anh ta là hiện
thân của ông già Noel. Thay vì cái bao da nhỏ, anh ta mang trên lưng một
bao rất nặng và để trượt xuống đất đánh thịch, miệng thở hổn hện
Ilus hỏi:
- Cậu mang một cái bao to như thế đến đây mà không sợ sao?
- Tôi đã nghĩ rằng – Pista mỉm cười đáp – nếu một quả tạc đạn trúng
vào tôi, lưng tôi sẽ được bao bột mì che chở.
Bà vợ góa của ông chủ nhà băng thở dài nói:
- Quả thật cậu là một chàng trai dũng cảm, nhìn cậu, như thể tôi trông
thấy ông Albert, người chồng tội nghiệp của tôi….
Bà vợ ông chủ quán nói:
- Một phần ba bao bột mì thuộc về tôi, để có cái quyền ấy, tôi đã dọn
cho tất cả mọi người ở đây ăn một bữa ăn no nê.
Pista nhìn bà ta một cách ngạo nghễ, rồi anh ta lấy từ trong túi ao ra một cái
hộp giấy hình chữ nhật và đưa cho bà vợ ông biện lý: