ƯỚC MƠ - Trang 150

Christine Arnothy

Ước mơ

Dịch giả: Văn Hoà – Nhất Anh

P 2 - Chương 6

Tôi đã báo trước cho bà Bruller biết để bà đợi tôi tại sân ga. Tôi cũng đã
gởi ảnh của tôi, để bà có thể nhận ra tôi một cách dễ dàng. Nhưng tôi tin
rằng, không có ảnh bà cũng sẽ không nhận lầm tôi với một người nào khác.
Tôi đã chuẩn bị để có điệu bộ của một người bảo mẫu tận tâm, nghiêm nghị
và rất chú ý đến những người chung quanh mình, đúng như thế, một người
khiêm tốn nhưng đứng đắn, không để mình bị dụ dỗ bởi những lời lẽ phỉnh
gạt. Nhưng mặt mày nhăn nhó vì một đêm thức trắng và hai bàn tay rịn mồ
hôi vì sợ hãi, tôi nhìn thành phố Paris đang đến gần. Trên sân ga lúc nhúc
những phu khuân vác, tôi thấy khó lòng mà chen lọt vào giữa đám đông ấy.
Tôi chần chờ trước căn buồng trên toa tàu của tôi với cái măng tô cũ may ở
Budapest khoác trên cánh tay và chiếc va li các tông cứng để dưới chân.
Trái tim tôi đập thình thịch, tôi đinh ninh có một vết đen dài trên trán tôi vì
tôi đã ngồi gần cửa sổ. Hồi sáng, tôi thấy mép cửa sổ đầy mồ hóng. Tôi
nhìn người ta đi ngang qua trước mặt tôi và trong lúc tôi còn chần chờ, đến
nỗi tôi không thấy người thiếu phụ sờ vào cánh tay tôi và nói:
- Cô Christine?
Tôi giật nẩy người, đáp:
- Vâng, chào bà.
- Xe của tôi ở trước nhà ga, cô hãy đi theo tôi…Có mệt lắm không?
Tôi thở dài và đáp:
- Mệt kinh khủng…
Chắc chắn tôi có một vết mồ hóng ở đâu đó nơi mặt, vì thế bà Bruller mới
hỏi tôi câu ấy. Tôi cố nhìn mặt tôi trong kính chiếu hậu xe hơi, nhưng
không nhìn thấy được.
- Bây giờ bé Monique đang ở đâu, thưa bà? Chắc bé đang ở trường
học?
- Không. Ở trong giường của nó. Nó bệnh…Cô đã có lên sởi chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.