ƯỚC MƠ - Trang 167

có nước mắt, nước mắt làm cho cổ họng tôi nóng bỏng và để lại một vị cay
đắng trên vòm miệng. Tôi chụp được Monique, tôi nắm chặt bàn tay nó.
"Ái, cô làm em đau", nó nói. Nhưng tôi không nói gì cả, tôi cứ đi và hai đầu
gối tôi run run.
Khi trở vào trong nhà bếp, tôi bắt đầu sửa soạn bữa ăn tối. Bà Bruller đi
vào nhà bếp, bà ngồi trên một cái ghế và nhìn tôi:
- Christine, chúng ta sắp đi nghỉ mát ở bờ biển. Ở đó, cô sẽ bớt xanh
xao. Sự thật, vì sao cô xanh xao đến như thế? Tôi hy vọng là cô không có
bệnh gì chứ? Tôi phải lo âu là vì con bé.
Tôi gọt vỏ những củ khoai tây cũ, chúng xanh nhạt và hư nhiều chỗ. Bà
Bruller chống tay lên bàn và phán một câu như để mở đầu dấu hiệu còn gọi
chó săn đến ăn bộ lòng của con thú săn được.
- Ngày mai Chủ nhật, tôi sẽ làm thịt con gà mái, nó rất béo, chúng ta
sẽ có một món xúp ngon lành, ông chủ mê món xúp gà lắm.
Tôi tiếp tục gọt vỏ khoai tây, không thèm nhìn cái mặt tàn bạo của bà chủ.
Sáng Chủ nhật, tôi sẽ ra đi luôn, không trở lại đây nữa.
Tối hôm ấy, sau bữa ăn tối, tôi được phép đi tắm. Tôi vào trong phòng tắm,
đóng cửa lại và một khi đã trần truồng, tôi nhìn thân hình tôi. Nó gầy nhom,
hai xương bả vai nhô lên.
Đã hai tháng rồi, tôi sống như một bà chủ nhà quái dị mời vào trong túp lều
tranh của mình cả một gia đình. Khách mời của tôi là ông và bà Bruller và
con gái của ông bà là Monique. Tôi đã chăm sóc họ rất chu đáo, nhưng tôi
đã làm xong nhiệm vụ của tôi rồi, ngày mai tôi sẽ ra đi. Với hai tháng tiền
lương trong túi, tôi sẽ thuê một cái phòng nhỏ xíu và kiếm một công việc
khác.
Có tiếng gõ cửa.
- Cô tắm chưa xong sao?
- Thưa bà, xong rồi.
Ở trong giường của tôi, tôi nằm co như mọi đêm. Tôi còn thức dậy một lần
nữa để lấy nước cho Monique.

Khi tất cả đã ngủ yên giấc, tôi suy nghĩ. Tôi không trở về trại tị nạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.