nghiêng mình về phía tôi hỏi:
- Em có mệt không, em yêu?
Tôi nổi xung muốn trả lời một câu thật bực bội, nhưng tôi cảm nhận được
trong giọng nói của anh ấy một chút tự cao tự đại, vì đã làm được một kỳ
công lưu lại được một kỷ niệm mật thiết, giọng nói của anh đượm một niềm
tự hào lạ kỳ của giống đực. Anh nghĩ đến cái đêm đầu tiên của chúng tôi và
tôi chỉ có trong tâm trí những tầng cấp của cái tháp Eiffel.
- Ừ, em rất mệt – tôi đáp và rút bàn chân mặt ra khỏi chiếc giày của
tôi, mà anh không nhận thấy. Tôi che giấu sự giận dữ của tôi sau hai hàng
mi dài của mình và dựa ngửa vào lưng ghế. Đó là một thái độ giả dối ung
dung, nhân hậu, chắc chắn không có hậu quả. Tôi không được quên rằng
Georges là người bạn đời của tôi ,thân thể và tâm hồn tôi thuộc về anh. Tôi
không được làm rắc rối thêm cả một tương lai vì quá tư lự.
Tối hôm đó tôi ngủ với hai chân sưng vù và nóng hâm hấp, mình mẩy ê ẩm
và tâm hồn thanh thản.