ƯỚC MƠ - Trang 183

- Bức tranh ấy là của chính danh họa Rembrandt – ông chủ nói, với
một giọng nhã nhặn.
Tôi cầm tay Silbylle và đi tới phía cầu thang, đã quá lâu rồi, bây giờ tôi mới
cảm thấy sung sướng lần đầu tiên.
- Christine…
Tiếng của bà chủ đã làm cho tôi quay về phía bà. Tôi đứng lại với bé
Sibylle trên một bậc cấp của của cầu thang.
- Dạ thưa bà.
- Tôi lấy làm tiếc, nhưng tôi phải nói với cô rằng, sáng hôm nay, tôi có
nhận được bức thư của người bảo mẫu mà chúng tôi đã có từ bốn năm nay.
Bà ấy đã phải trở về Hà lan vì mẹ của bà bị bệnh. Bây giờ bà ấy cho tôi biết
rằng mẹ bà đã lành bệnh và bà sẽ giao cho một người chị của bà chăm sóc,
để bà có thể trở lại đây với chúng tôi. Như thế, tôi chỉ có thể giữ cô ở lại
đây hơn một tháng, nhưng cô hãy yên tâm, chồng tôi và tôi, chúng tôi sẽ
tìm cho cô một chỗ làm việc khác. Cô thông cảm, phải không?
- Dạ thưa bà, tôi rất thông cảm.
Bà chủ mỉm cười.
- Cô đừng có lo, chúng tôi sẽ sắp xếp được tất cả mọi sự.
Tôi tiếp tục đi lên cầu thang với Sibylle, bàn tay của nó trở thành ấm áp và
thân thiện trong bàn tay tôi. Lần đầu tiên nó nói với tôi:
- Em rất tiếc cô phải ra đi…người bảo mẫu kia cũng dễ thương, nhưng
dù sao cô cũng có thể ở lại đây với em mà…
Trong phòng của Sibylle, tôi đã thay áo cho nó và đã đặt nó nằm vào
giường.
- Cô vui lòng kể cho em nghe một truyện cổ tích đi, và cô lấy cho em
một quyển sách ở trên kệ.
Tôi đã kể cho nó nghe một chuyện khá dài và sau khi đắp mền cho nó, tôi
trở về phòng của tôi.
Giấy viết thư đã trở thành vô ích ở trên bàn. Một tháng sẽ trôi qua mau
thôi. Nhưng sau đó tôi sẽ làm gì?
Ngày hôm sau, khi tôi dẫn Sibylle và Bruno đến gặp bà chủ, tôi thấy bà
đang đánh máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.