ƯỚC MƠ - Trang 195

Người gác cổng trả lời với vẻ khinh bỉ:
- Đó là một sòng bạc, chơi Baccara và Rulette, nhưng chỉ dành riêng
cho các hội viên của câu lạc bộ.
Tôi nghĩ thầm "nếu ông ta đánh thua, sẽ không còn có chuyện quản lý cửa
hàng nữa lại càng hay!" nhưng tôi không dám nói gì cả. Georges quá lo âu.
Chúng tôi chỉ gặp lại ông Szabo trong phòng khách của câu lạc bộ. Ông
hứa giao tiền cho chúng tôi hết ngày này đến ngày khác và luôn luôn chúng
tôi đến cái phòng khách sang trọng ấy vào lúc sáu giờ tối. Tôi không quan
tâm đến một người đàn bà khác cũng có mặt tại đây với vẻ chờ đợi một ai
đó.
Georges chán nản, lần nào cũng hỏi tôi:
- Em có tin rằng hôm nay ông ta sẽ ký chi phiếu cho chúng ta không?
Tôi nhún vai nhưng im lặng không nói gì.
Khi ông Szabo đến, chúng tôi đứng khựng lại, hầu như bị ông ta thôi miên.
Ông ta bước qua ngưỡng cửa và đưa hai bàn tay ra, ngày nào cũng với sự
vồn vã quá đáng:
- Các bạn thân mến của tôi, các bạn trẻ của tôi, tôi lấy làm xấu hổ vì
đã làm cho các bạn phải chờ đợi, nhưng thú thực tôi không thể nào rời khỏi
bàn được…
Mặt ông ta đỏ phừng vì chứng sưng huyết, mắt ông ta đỏ ngầu, hằn lên
những tia máu làm chúng tôi phát sợ.
- Người môi giới kinh doanh bất động sản gia hạn cho chúng tôi một
tuần nữa – Georges trình bày.
- Nhưng với một tuần, chúng ta có cả thời gian vô tận trước mắt – ông
Szabo vui mừng nói, rồi nói thêm – tôi phải gỡ lại mới được, viên thông
ngôn của chúng ta đánh luôn luôn ăn, còn tôi thì thua, nhưng tôi không thể
thua hoài, nếu thế thì vô lý quá…
Ông ta đã nhìn ra phía cửa:
- Các bạn thân mến, tôi phải trở lại…
Một hôm tôi hỏi ông ta:
- Ông Szabo, vì sao ông không trở lại cửa hàng bánh ngọt? Công việc
của ông đang đợi ông ở đó…Và các máy đánh chữ. Chúng ra sao rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.