ƯỚC MƠ - Trang 231

- Khốn khổ thay! Tội nghiệp thay thế hệ đầy thử thách của các con!
Tôi rất xúc động đến nỗi bàng hoàng vì những lời ấy, những lời đáp từ quá
khứ trở lại trong trí não tôi như một tiếng vang, một tiếng vang vọng xa
xăm nhưng rõ ràng và buồn bã. Ông Radnai trong căn hầm…Trong thời kỳ
ghê sợ Budapest bị vây hãm…Khi ông Radnai nhìn tôi, đôi mắt ông nhoà
nước mắt và dịu dàng một cách lạ lùng, ông thuộc hạng người bị ngược đãi,
bị hãm hại mà sự dã man của thế gian làm cho ông phải run sợ. Nhưng ông
không còn nghĩ đến chính ông mà nghĩ đến những thanh niên vì chúng còn
muốn sống… Thế hệ tội nghiệp, ông nói trong những đợt phi cơ oanh tạc
dữ dội. Lúc bấy giờ tôi mười lăm tuổi và, thời kỳ đó, những lời ấy làm cho
tôi tràn trề một niềm hãnh diện phi thường, một niềm hãnh diện vô hạn có
khả năng triệt tiêu sự sợ hãi.
- Christine..Christine…
Giọng nhấn mạnh của Georges đã làm cho tôi trở lại với thực tế sau phút
bàng hoàng.
Cha xứ tỏ vẻ lo âu.
- Con thấy trong người không được khoẻ phải không?
- Ồ, không, cám ơn Cha, con khoẻ, con chỉ suy nghĩ mà thôi..
Cha xứ đứng lên:
- Các con, điều quan trọng là đừng để cho ai thấy trong lúc chúng ta
leo núi – nhìn tôi với vẻ phân vân, chính ngài lo âu khi nghe tiếng "núi" do
ngài vừa thốt ra. Tôi uốn cong mình, ưỡn ngực ra và thóp bụng vào để
chứng minh tôi thanh mảnh và thể thao biết bao, sẵn sàng đương đầu với
cuộc đi dạo không đáng kể này.
Trong tiền phòng, linh mục lấy áo măng tô đen và cái dù đen của ngày và
gọi:
- Bà Hilda đâu?
Bà quản gia xuất hiện.
Ngài nói:
- Một giờ nữa Cha sẽ trở về.
Ra khỏi nhà, chúng tôi đi vòng quanh ra phía sau vườn nhà. Sau vài phút
bước đi dưới cơn mưa tầm tã ấy, chúng tôi vượt qua bờ rào và leo lên dốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.