ƯỚC MƠ - Trang 58

- Chúng tôi còn sống – tôi trả lời một cách rụt rè, như thể để xin lỗi.
Sự kinh ngạc cực điểm của mọi người còn lâu mới tiêu tan, nhưng rồi họ
cũng mời chúng tôi vào bàn.
Dì Julia hỏi tôi:
- Cháu yêu dấu, cháu có muốn ăn một chút gì không?
Tiếng "yêu dấu" thoát ra khỏi miệng bà như một lời nguyền bí mật. Bà ghét
chúng tôi vì chúng tôi còn sống. Bà đinh ninh chúng tôi đã chết, cũng có
thể bà đã thương tiếc chúng tôi đôi chút và bây giờ bà giận dữ vì đã khóc
một cách vô lối.
Một trong mấy đứa con của bà, miệng bê bết mỡ, nói:
- Từ trên sân thượng, chúng tôi xem máy bay ném bom bờ sông
Danube.
"Từ trên sân thượng" tôi nghĩ thầm và thìa xúp trong miệng tôi đột nhiên
trở thành mật đắng.
Khi đề cập đến chuyện bị đói khát hai tháng trời trong hầm, bố tôi nói:
- Chúng tôi sẽ mang đi một ít lương thực.
- Lương thực? Ông bạn thân mến của tôi ơi – dì Julia kêu lên – có còn
gì nữa đâu để ông mang đi. Với một gia đình đông người như gia đình tôi
đây, chúng tôi đã tiêu thụ gần hết lương thực dự trữ rồi, vì nói cho cùng,
người ta không thể bớt quá nhiều khẩu phần của con cái ở độ tuổi đang lớn.
Vả lại, chúng tôi chạy trốn từ Kolozsvar, cho nên khi đến đây, lương thực
của chúng tôi đã cạn rồi…
Không nói một lời, chúng tôi đứng dậy và đi xem xét trong nhà. Chúng tôi
thấy họ dùng vải trải giường và chăn mền của chúng tôi.
Dì Julia lăng xăng chung quanh chúng tôi, bà nói:
- Chúng tôi tưởng tất cả gia đình anh đã chết rồi, không còn cần dùng
gì nữa.
- Chỉ cần một cái quan tài thôi, phải không? – bố tôi nói thêm, một
cách gay gắt.
Dì Julia giải thích:
- Chẳng còn lại gì nhiều. Cứ mỗi lượt quân Nga đến đây, lương thực
của anh trong các bao lại vơi đi. Họ đã lấy đi gần hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.