ƯỚC MƠ - Trang 76

Tôi đi vào trong phòng. Trong đó ngoài bố mẹ tôi còn có ba người nữa. Hai
người đàn ông và một người đàn bà. Hoàn toàn im lặng. Người ta chỉ nghe
tiếng tàu chạy. Trước chiến tranh, trong những toa như thế, hành khách nói
chuyện rất râm ran. Bây giờ, không ai dám bắt đầu câu chuyện. Câu nói
nào cũng có thể nguy hiểm và không tài nào nhận biết được ai là mật thám.
Sự im lặng ấy có một cái gì đó thật dễ sợ. Tôi không có đem sách theo. Bên
ngoài, tối đen như mực. Tôi nhắm mắt lại và tựa đầu vào lưng ghế. Ánh
mắt của người đàn bà ngồi trước mặt tôi xoáy vào tôi làm cho mặt tôi nóng
bừng, mặc dù tôi nhắm mắt. Tôi quyết định nhìn lại bà ta, đó là cách duy
nhất để làm cho bà ta quay đầu đi.
Người soát vé đến. Ông ta đóng dấu vào vé của chúng tôi và không nói gì
hết.
Bố tôi hỏi:
- Tới Bélatelep, tàu ngừng lại mấy phút?
- Chuyến tàu này không ngừng lại ở đó – người soát vé đáp. – Đã từ
hai ngày rồi, chuyến tàu đêm không ngừng ở ga ấy nữa.
Người đàn bà ngồi trước tôi lại bắt đầu nhìn chúng tôi chằm chằm. Lần này,
mẹ tôi đã kéo chúng tôi ra khỏi trạng huống khó xử bằng cách nói với bố
tôi:
- Thế thì tốt hơn hết là chúng ta sẽ đến thăm họ sau khi từ Ováres trở
về. Ông có thể mu avé đến tận ga ấy không?
- Có cách nào kéo dài vé của chúng tôi đến Ováres không? – Bố tôi
hỏi người soát vé.
Ông ta gật đầu và rút từ trong cái xắc ra một quyển sổ tay với rất nhiều tờ
giấy than. Thật là rắc rối khi phải lấy vé trên tàu. Người soát vé phải ghi
chép vào ba chỗ khác nhau, nhưng cuối cùng mọi sự cũng ổn thoả và bố tôi
cất các vé tàu vào trong túi áo. Chúng tôi rất muốn cởi bớt áo măng tô ra,
nhưng không dám làm, sợ người ta để ý. Chúng tôi phải ngồi yên im lặng
và không động đậy.
Sau một lúc lâu, mẹ tôi lại nói:
- Hình như trời không mưa nữa.
Bố tôi gật đầu và để tàn thuốc rơi xuống áo măng tô của mình mà sau đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.