ƯỚC MƠ - Trang 87

- Các người gặp may mắn. bây giờ các người đã được bình an vô sự.
Chuyến tàu sẽ đưa các người đến Vienne khởi hành trong mười lăm phút
nữa.
Và nói xong lời từ biệt ấy, ông ta biến mất trong đám đông.
Mẹ tôi mang giày lại và tôi, tôi thèm uống một ly cà phê nóng, thèm không
thể tả.
Bố tôi nói:
- Tôi đã mua nơi ông ấy hai ngàn Schillings. Ông ấy đã để lại với giá
thị trường và đã mua vé cho chúng ta đi Vienne. Thật là một con người
trung hậu!
Tôi hỏi:
- với hai ngàn Schillings ấy, chúng ta có thể đủ sống trong bao lâu?
Bố tôi suy nghĩ một lát:
- Chừng hai tháng.
- Và sau đó, chúng ta sẽ ra sao?
- Sau đó, phải bắt đầu làm lại cuộc đời…
Phòng đợi càng lúc càng náo nhiệt. Các bà bán rau quả rong chất hàng lên
những cái giỏ to và vội vàng đi ra sân ga. Tay chân chúng tôi tê cóng,
chúng tôi lê bước với sự nỗ lực của người bị đắm thuyền, gần ngất đi
nhưng còn chống chọi với sóng gió và đã bơi tới đất liền nhưng kiệt sức.
Ngồi trên những cái ghế nhỏ dài, chúng tôi ngủ gà ngủ gật. một người soát
vé đóng dấu vào vé của chúng tôi một cách thờ ơ. Phía trước tôi, một người
đàn ông đốt thuốc hút ống điếu một cách trịnh trọng. Mùi thuốc rẻ tiền làm
cho tôi buồn nôn. Trời lại mưa. Cảnh vật tiêu điều, bầu trời u ám, những đổ
nát hoang tàn luôn luôn là những đổ nát hoang tàn diễn qua trước mắt tôi.
Tôi có cảm tưởng mình ở trong chuyến tàu này từ nhiều năm rồi, như thể
định mệnh đã đóng đinh tôi vào cái ghế gỗ cứng này và bắt tôi phải đi
không ngừng ở giữa những đổ nát hoang tàn, giữa những con người im
lặng. Tôi đã tưởng ở bên kia biên giới, ở bên kia nước Hungari, trong
những đất nước mà người ta gọi là Tây phương, bầu trời sẽ xanh ngắt và
người người được sung sướng. Họ sẽ vây quanh chúng tôi vui mừng và nụ
cười đón tiếp của họ sẽ làm cho chúng tôi quên đi quá khứ. Nhưng, trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.