ƯỚC MƠ XANH - Trang 20

- Ồ, vậy mà tôi không biết.
- Biết quái gì mà biết khi ông không phải là dân biên thực thụ.
- Cô có đông anh chị em không ?
Ốc Tiêu nhìn xoáy vào Lâm Khang, câu hỏi thật tréo ngoe, không ăn nhập
vào câu chuyện mà hai người đang nói nãy giờ và hình như đã gây cho cô
sự khó chịu . Thoáng chốc cô lại trở về trạng thái lầm lỳ, khó gần . Tuy vậy
cô vẫn trả lời :
- Tôi đang sống với một mẹ già.
- Còn cha cô và những anh chị em khác ?
Ánh mắt cô đùng đục sự Oán hờn :
- Chết rồi.
Lâm Khang nghe bàng hoàng . Giọng nói anh không còn tự nhiên nữa, có
gì như là một xúc động, thương cảm.
- Xin lỗi cô vì đã khơi gợi nên nỗi thương tâm của cô.
Giọng Ốc Tiêu trả lời từng tiếng đầy lạnh lùng :
- Tôi là loại người không thích kẻ khác thăm dò đời tư của mình . Xin chào.
Chỉ có thế, cô quay ngoắt người, cầm xâu dông bước đi. Thái độ và giọng
nói của cô như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Lâm Khang, khiến anh chỉ
biết bất động nhìn đăm đăm theo dáng cô gái đang đi xa dần.
Sao vậy ? Anh đâu có nói sai quấy điều gì, đến nỗi cô phải hằn học bỏ đi
như vậy . Mới vừa cởi mở vui vẻ là thế, rồi bỗng dưng quay sang trạng thái
nguội lạnh, gía băng. Người đời thường bảo con gái khó hiểu và có lẽ trong
số người khó hiểu ấy, cô là người đứng ngoài hàng bậc nhất . Ơ hay! Sao
mày lạ thật đấy Lâm Khang, việc gì mà bỗng dưng cứ thần người suy nghĩ
ngợi về cô ta nhiều thế, chỉ vào lần gặp mặt, có gì đâu để gọi là thân, chỉ
đôi ba mẩu chuyện không đầu, không đuôi gọi là tán ngẫu... Ngoài ra đâu
có gì nữa để gọi là... Nhưng sao trông mày như thấp thoáng bóng dáng của
nỗi xao động, bâng khuâng. Chỉ vừa mới đó thôi, sao mày lại mong trông
thấy gương mặt đẹp hoang dại của cô ta rồi.
Lâm Khang quay người bước đi về hướng cũ, anh nghe môi mình lẩm bẩm
:
- Quái nhỉ ? Mới đó mà đã nhớ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.