ƯỚC MƠ XANH - Trang 24

Bà mẹ tránh ánh mắt tối sầm của con gái và trả lời nhẹ :
- Ông ấy sai người làm đem đến lúc sáng nay, bảo rằng cho con đóng học
phí...
Ốc Tiêu cố dịu giọng lại để nén nỗi bực tức đang trào dâng trong lòng . Cô
cướp lời :
- Má có biết là con không cần mà.
Giọng bà mẹ vẫn cam chịu :
- Má biết.
- Má biết sao vẫn còn nhận ?
- Má không nhận, nhưng họ vẫn để đấy rồi đi về . Má biết làm sao đây.
- Họ để đấy thì cầm tiền này quăng vào mặt họ . Má không làm được à ?
Bà mẹ thở dài đánh thượt rồi chậm rãi nói :
- Ốc Tiêu à ! Người cầm tiền đến đây cũng chỉ là người làm công cho ông
ấy, má làm sao có thể nói nặng họ được . Nợ có đầu, oan gia có chủ . Ông
ấy là người cho mình căm giận, chứ đâu phải người làm công kia.
Ốc Tiêu im bặt trước lời mẹ nói đầy tình lý, nhưng không vì thế mà cô thôi
giận dữ . Chụp cái nón kết lên đầu, cô nói ráo hoảnh :
- Con đi đây.
Bà mẹ hỏi giọng lo sợ :
- Con đến nhà đằng ấy hả ?
- Con không muốn xài tiền này.
- Trả lại tiền rồi về liền nghe con, đừng ầm ĩ gì hết nha Ốc Tiêu.
Ốc Tiêu đỏ bừng mặt vì giận :
- Má lúc nào cũng vậy, lặng lẽ cam chịu, lặng lẽ nín nhịn một cách thụ động
. Má có biết vì má qúa hiền lành, nên bao giờ cũng gánh chịu thiệt thòi thua
kém về mình hay không ?
Không để tâm đến lời con gái nói, bà mẹ vẫn níu cứng tay con, giọng năn
nỉ :
- Nghe lời má nghen con, đến đó đừng cãi vã gây gổ như bao lần trước.
Ốc Tiêu cười kẳy, cứng giọng :
- Con hứa với má nếu họ đừng chạm nọc đến con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.