ƯỚC MƠ XANH - Trang 82

Câu nói của anh suýt tí nữa đã làm cô bật cười, vì quả thật mình quá lơ
đãng . Tuy vậy cô vẫn biết giấu kín khuyất tật của mình bằng một giọng ơ
hờ chắng ăn nhập vào đâu với câu chuyện hai người nãy giờ :
- Ông thường có những lúc lông bông một mình hử ?
Lâm Khang cười nụ :
- Lông bông một mình cũng là một cái thú hay.
- Ông nghĩ vậy sao ?
- Nếu không có gì hay, thì em làm sao lại cũng lông bông một mình như
anh.
Giọn Hải San vẫn hờ hững :
- Đừng có suy đoán lung tung.
Cô đứng dậy hai tay khoanh gọn trước ngực, đôi chân tiếp tục chậm bước,
hình ảnh người mẹ vẫn ám ảnh tâm trí, nên trông cô buồn hiu buồn hắt .
Lâm Khang đi song song bên cô :
- Lần thứ bao nhiêu kể từ khi biết nhau mình đã đi chung như vầy rồi Ốc
Tiêu nhỉ ?
- Tại sao tôi phải quan tâm đến điều đó ?
- Đừng nên lúc nào cũng tỏ ra mình là người cứng cỏi, lạnh lùng nữa . Em
không nghĩ rằng cứ sống như vầy rồi sẽ đâm ra có thói quen sao, bản chất
con gái mà tính tình khô khan khó gần thì trở nên thành cô độc mất thôi.
-...
Hải San ngước mặt lên nhìn anh, cô định nói gì nữa đó nhưng rồi lại im bặt
. Lâm Khang chỉ nghe tiếng thở dài rất nhẹ buồn tênh. Gương mặt giấu che
chút tư lự bằng sự phớt đời ấy, vẫn đâu thể phính lừa được cái nhìn đầy tinh
tế của anh.
- Sao em cứ thích bó người trong cái tôi của chính mình lắm thế ? Em ghét
tôi vì tôi là kẻ có quan hệ thân thiết với gia đình Hồ Khắc, hay em ghét tôi
vì một lý do nào khác ?
Câu hỏi như một lời trách ấy, thốt nhiên Hải San đâm hối hận . Sao mình
lại có thể đem nỗi buồn bực chán nản dồn trút cho người thế nhỉ ? Những
chuyện ấy đâu phải do Lâm Khang làm nên, mình thật là phi lý.
Tự trách thầm mình xong, Hải San mỉm cười gượng nói với anh :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.